Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 28: Lại Đến Mùa Trái Chín (20)

Điều này đã được Cố Cảnh Thịnh phát hiện trong khi đang xem lại những ghi chú của mình —— trong ghi chú ghi lại những sự kiện đều có mốc thời gian tương ứng chính xác.

Đây không phải thói quen của cô mà do bị ảnh hưởng bởi người khác.

Cố Cảnh Thịnh: “Hà tiên sinh không nhìn thấy được, nó tạo điều kiện cho anh ta có đủ lý do để trao đổi chi tiết với những người chơi khác. Anh ta khá thận trọng trong việc lựa chọn mục tiêu của mình, điều này mang đến ảo giác rằng người sói chỉ có thể xuống tay với người mới có thực lực yếu kém.”

Nói tới đây, Cố Cảnh Thịnh cũng có chút bội phục Hà Sở Văn, sau khi giết Mã Thông, anh ta không vội giải quyết luôn người đủ điều kiện là Vương Mạnh Viễn —— nếu hai người luôn đi bên cạnh anh ta liên tiếp xảy ra chuyện, Cố Cảnh Thịnh lúc đó hẳn sẽ nghi ngờ vị quý ông lịch sự nho nhã nhưng bị mù này.

“Còn một chi tiết nữa, quần áo của Hà Sở Văn luôn sạch sẽ dị thường, chúng ta toàn leo đường núi, nhưng giày da của anh ta hôm nào cũng bóng loáng.” Cố Cảnh Thịnh nói, “Cái này có thể là do thói quen sạch sẽ, hoặc anh ta vì lý do nào đó cần tẩy đi vết bẩn trên quần áo.”

Thương Mân Nga nhìn người mới trước mặt bằng ánh mắt phức tạp: “Vấn đề cuối cùng, làm sao cô chắc chắn rằng tôi có thể đối phó với Hà Sở Văn?”

Cố Cảnh Thịnh ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi cũng không quá chắc chắn, nhưng nếu không có ai ở đây có năng lực tương đương với người sói, thì phó bản này cũng quá khó rồi.”

Trong quá trình tải xuống phó bản, Cố Cảnh Thịnh nhận được thông báo tăng cấp độ khó, [Boardgame Vui Vẻ] vì để cân bằng lực lượng mà đặc biệt tặng thêm cho cô [người bạn nhỏ ngốc nghếch của ong mật].

Không khó để nhận ra đây là đạo cụ dùng để định vị và xác nhận thân phận từ phần giới thiệu của nó, nói cách khác, theo phán đoán của [Boardgame Vui Vẻ], chỉ cần tìm được ngọn nguồn của sự biến đổi độ khó thì sẽ khiến cấp độ của phó bản quay trở về cấp thấp.

Khi Cố Cảnh Thịnh phát hiện ra ong mật lần đầu tiên, ong mật lúc đó yên tĩnh đậu trên người của Hà Sở Văn, hoàn toàn khác với vẻ hoạt bát khi chưa bị thẻ hoá của nó, sau này trong phần mô tả có viết rằng số lần dử dụng chỉ còn lại một lần, cũng không phải do [Boardgame Vui Vẻ] đặc biệt keo kiệt nên cho cô đạo cụ chưa hoàn thiện, mà nó thực sự đã phát huy vai trò của mình.

“Kỳ thực tôi có thể sớm nghĩ tới, chỉ là do trong điều kiện thông qua của trò phân biệt màu sắc của trái cây cũng bao gồm ý nghĩa phân biệt vị trí cho nên mới tạo thành một vòng tròn lớn như vậy.” Cố Cảnh Thịnh khẽ thở dài, quả nhiên mỗi khi chơi trò nào mới thì đều cần thao tác một thời gian mới có thể dần quen được.

Thật ra Thương Mân Nga không hoàn toàn nghe hiểu, nhưng tôn nghiêm của mr 04315-96 tiên sinh không cho phép anh ta sụp đổ hình tượng [thám tử] trước mặt [bạn tốt], chỉ có thể mở di động ra, gửi phán đoán của Cố Cảnh Thịnh cho [Boardgame Vui Vẻ].

“Trong phó bản, mặc dù không thể liên lạc với những người chơi cùng phòng khác, nhưng cô có thể gửi tin nhắn đến Boardgame Vui Vẻ, nhất là khi có liên quan đến một số nhiệm vụ đặc biệt.” Thương Mân Nga thuận miệng giải thích khi đang gõ chữ, liếc nhìn câu trả lời, khoé miệng cười nhẹ, “Hạn chế đã được mở khoá, bây giờ là thời gian đi săn.”

Nông trại quá mức yên ắng, dường như ngoài bọn họ ra thì không còn sinh vật sống nào khác.

Thương Mân Nga ấn mũ lưỡi chai trên đầu xuống: “Cũng khá phù hợp với bầu không khí trước trận chiến đấy chứ.”

Cố Cảnh Thịnh: “Hiện tại mới là mấy giờ chứ, trong phó bản cũng đâu có mạng, bình thường giờ này ở hiện thực…Ặc, có khi tôi còn chưa ngủ.”

Thương Mân Nga: “…Nguyên nhân cái chết của cô là do gan quá lớn phải không?”

Trong quá trình đi tới nhà chính, hai người lần lượt nhìn thấy thi thể của Vưu Nhất Minh và Vương Mạnh Viễn, nhà gỗ của Hạ Nam và Diêu Nhược Linh cùng bị mở ra, nhưng chủ nhân của nó đều đã mất tích.

Thương Mân Nga: “Cô khá may mắn đấy chứ.”

Cố Cảnh Thịnh thừa nhận: “Bởi vì tôi ở gần anh nhất.”

Vừa đến 4 giờ sáng, cửa của nhà chính vẫn đang đóng chặt, ngay cả Sam tiên sinh cần cù cũng chưa bắt đầu làm việc, trước khi hai người Thương và Cố đến, Hà Sở Văn đã đợi sẵn ở đó, vị này vẫn theo phong thái bộ dạng quý ông trước sau như một, so với việc đi giúp đỡ hái quả thì anh ta giống với việc đến đây để phô bày dáng người cao lớn và ngũ quan tao nhã tuấn tú của mình hơn.

Hà Sở Văn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu cười với bọn họ: “Không ngờ hai vị lại tới cùng nhau.”

Thương Mân Nga đút hai tay vào túi, cau mày: “Những người khác đâu? Diêu gì gì đó còn cả cái ông mập mạp nữa, họ đi đâu hết rồi?”

Hà Sở Văn biểu tình vô tội: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi Thương tiên sinh.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Cảnh Thịnh chạy chậm sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cả hai để không bị liên luỵ bởi trận chiến sắp tới.

Hà Sở Văn chú ý đến động tác nhỏ của cô, mỉm cười nói: “Cô Thành vẫn chưa bao giờ tin tưởng tôi.”

Hành động của anh ta như thể bị uỷ khuất, lại có chút đau thương.

Lý do ngăn chặn phong kiến mê tín đã được dùng trước đó, Cố Cảnh Thịnh quyết định cho anh ta một lý do mới mẻ hơn: “Tôi bị dị ứng lông chó.”

Hà Sở Văn: “……”

Thương Mân Nga nhắc nhở: “Tôi tưởng trước đó mình đã nói rồi, thật ra anh ta là sói mà?”

Cố Cảnh Thịnh thừa nhận lời lẽ của mình chưa đủ nghiêm cẩn, lập tức sửa lại: “Tôi bị dị ứng với lông của họ chó.” Mắt nhìn Hà Sở Văn, tốt bụng phổ cập kiến thức khoa học: “Có lẽ Hà tiên sinh không biết, chó và sói thật ra là cùng một họ, bọn nó không khác nhau là mấy đâu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất