Khi Vệ Gia Thời trở về phòng, cậu vẫn đang ở trong tình trạng mơ hồ cùng bối rối, nhưng mọi thắc mắc của cậu đều bị câu nói “Sau khi xong việc tôi sẽ giải thích sau” của đồng đội dập tắt —— cậu cũng không đến mức quá lo lắng vì chưa nhận được câu trả lời nào. Vì với hiểu biết của cậu về Cố Cảnh Thịnh, thời điểm chị ấy đại bàng cất cánh thì sẽ chẳng ngại mang theo món trang sức hình người như cậu cùng bay đâu =_=.
Nhìn vào căn phòng chật chội của người hầu chỉ còn lại mình mình, W Quân giữ ý giữ tứ một chút bằng việc lo lắng cho người đội trưởng được coi là hy vọng của cả phòng trong hai phút, sau đó liền không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ ập tới, nhanh chóng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Ngày hôm sau, khi đồng hồ vừa điểm chín giờ, Cố Cảnh Thịnh tham khảo ý kiến của hai đồng đội còn lại rồi quyết định đi lên tầng ba nơi Công chúa Ella đang ở.
Vệ Gia Thời: “Chẳng phải bọn mình đã kiểm tra hết tầng 3 rồi à… Đừng nói chị muốn lục soát phòng ngủ của Công chúa đấy nhé?”
Từ việc chỉ biết đặt câu hỏi, Vệ Gia Thời đã phát triển đến mức có thể đưa ra các giả định theo giai đoạn, khả năng thích ứng với trò chơi của cậu ta coi như được cải thiện đáng kể sau một thời gian…
Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Không phải, tôi đi báo cáo kết quả điều tra cho NPC."
...Thật không may, sự cải thiện là có hạn, Vệ Gia Thời vẫn còn cả một chặng đường dài đến khi có thể bắt kịp suy nghĩ với đội trưởng ╮( ̄_ ̄)╭.
Hạ Hiểu Vân bổ sung thêm: "Mặc dù thời gian tối đa của nhiệm vụ là 24 tiếng, nhưng khi đã có kết luận thì không cần phải đợi đến giây cuối cùng."
Vệ Gia Thời: “……” Thì ra đã có kết luận rồi, nhưng sao cậu lại chẳng biết gì nhỉ?!
Hạ Hiểu Vân không lên tầng ba mà đang tự mình tận hưởng khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp trong vườn, Vệ Gia Thời cùng đội trưởng ngồi đợi trong phòng khách khoảng mười phút, thì Công chúa Ella cùng đám người hầu vây quanh cô nàng mới đến. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt liền quét qua đám người, Bá tước Lunn liền cúi đầu cáo lui, những người hầu của Công chúa cũng nhanh chóng lui xuống, trước khi đóng cửa rời đi, bà Brent còn không quên hung dữ trợn mắt lườm Cố Cảnh Thịnh.
Cố Cảnh Thịnh tỏ vẻ uỷ khuất, nhỏ giọng nói: “Bà Brent đối với tôi rất không thân thiện nhé.”
Vệ Gia Thời: "......"
——Mặc dù ác ý của dân bản địa với người chơi trong phó bản chỉ là khúc nhạc dạo, nhưng việc Cố Cảnh Thịnh tập trung vào chỉ số hận thù có liên quan chặt chẽ đến hành vi và thói quen thường ngày của chị ấy.
Công chúa Ella ngồi trên chiếc ghế vàng, chống cằm, không có ý tốt nheo mắt: "Các ngươi đã tìm thấy chiếc khăn tay của mẹ đỡ đầu thân yêu của ta chưa?"
Cố Cảnh Thịnh bước tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên hết mức có thể, rồi từ từ lấy trong túi ra một chiếc khăn tay —— Vệ Gia Thời dùng ánh mắt sắc bén nhanh chóng nhận ra, mặc dù chiếc khăn này đã được thêu thêm nhiều đường chỉ đen và trắng chẳng mang ý nghĩa gì, nhưng từ chất liệu và màu sắc thì có vẻ như đây là chiếc khăn mà chị ấy ngẫu nhiên lấy từ trong kho ra tối qua.
“Công chúa, đây chính là chiếc khăn tay ngài cần.”
Công chúa Ella: "......"
Vệ Gia Thời: “…………”
Người chơi chính thức 08321-4 không khỏi di chuyển về phía cửa sổ, đồng thời nhẩm tính khả năng nhảy khỏi tòa nhà để trốn thoát của mình. Cậu hiểu rõ việc tìm một chiếc khăn tay trong cả ngàn cái thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, nhưng thay vì cứ tuỳ tiện lấy một chiếc ra để xong việc thì thà tặng cho công chúa Ella trong phó bản này một gậy —— nghe còn có tỷ lệ thành công cao hơn.
Công chúa Ella: "Ngươi — chắc — chứ?"
Giọng điệu kéo dài giữa các từ thể hiện rõ ngọn lửa tức giận đang dần tích tụ của bên A.
Cố Cảnh Thịnh chỉnh lại cổ áo của mình —— cô không quen làm bên B, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm trong việc lừa mình dối người, cho dù "người" đó có là người tinh khôn hay NPC trong phó bản.
“Tôi chắc chắn chính là chiếc khăn tay này. Mái tóc của mẹ đỡ đầu khiến Công chúa nhớ về bầu trời sâu thẳm của cố quốc, điều này ám chỉ màu chủ đạo của mái tóc là màu đen, nhưng do tuổi tác nên bị pha lẫn với một chút màu trắng.”
Công chúa Ella duy trì trầm mặc.
Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: "Chi tiết về việc tìm thấy chiếc khăn tay này như thế nào sẽ không thể được tiết lộ hoàn toàn cho ngài vì lý do bảo mật thương mại, nhưng có thể thông báo một điều —— chúng tôi đã tìm thấy manh mối quan trọng ở nơi Tiffany đang sống."
"......"
Nếu Vệ Gia Thời có thể xâu chuỗi những dấu ba chấm trong lòng mình thì độ dài có lẽ cũng vừa đủ để cậu trèo ra khỏi cửa sổ tầng ba rồi trốn thoát, nhưng cậu cảm thấy đội trưởng cũng không hoàn toàn nói dối —— Điều này còn phụ thuộc vào cách hiểu của Công chúa Ella về "manh mối" nữa, xem nó có phải một khái niệm mở rộng của phương pháp suy luận, hay chỉ đơn giản là một cách gọi để chỉ sản phẩm dệt may. Xét cho cùng, chỉ cần nhìn vào sợi chỉ đen trắng được sử dụng để may lên chiếc khăn tay này, đúng là được lấy từ phòng của Tiffany.
Công chúa Ella nhìn chằm chằm Cố Cảnh Thịnh, vẻ mặt dường như bị đông cứng, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nụ cười ngây thơ, nhưng nếu quan sát kỹ, cô phát hiện ẩn dưới nụ cười này có một loại ác ý nồng đậm.
Cố Cảnh Thịnh không nhanh không chậm lùi lại một bước, giơ nửa cánh tay phải ra bên ngoài cửa sổ: “Đồng đội của tôi hiện đang ở trong vườn, nếu chiếc khăn tay bị vứt xuống đó, cô ấy có thể tiện tay tặng nó cho một người khác đấy, Công chúa, chúng ta cũng nên thể hiện sự thân thiện với nhau chứ nhỉ.”