Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 62: Đi chợ

Chương 62: Đi chợ
“Hừm, trông ổn hơn rồi đấy. Làm tốt lắm, hôm nay về sẽ làm thịt bò cho mày ăn!”
Đứng ở phía sau vườn, Cổ Dục nhìn quang cảnh xung quanh một cái. Hắn không khỏi hài lòng gật đầu.
Lúc này có thể nói: Vua Núi đã quản lí một cách ngay ngắn và rõ ràng cái sân sau này rồi.
Gà Hắc Phong và chim Đa Đa chuyên ăn mấy con côn trùng. Sau ba ngày, mấy con côn trùng vốn đầy rẫy khắp nơi, giờ đã biến mất không còn dấu vết .
Đương nhiên là nếu tìm cẩn thận thì chắc chắn vẫn còn. Dù sao đám côn trùng này có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong vườn nhà Cổ Dục. Hơn nữa, đám côn trùng này được ăn những rau quả được chăm sóc bằng nước giếng nên chất lượng thịt cũng không tệ.
Mà đám ngỗng kia cũng được Vua Núi dạy dỗ ngoan ngoãn. Ngoại trừ cỏ dại ra thì rau quả có thể nói là không dám đụng tới một cọng. Hơn nữa, chủ yếu là từ giờ Cổ Dục không cần phải đe bọn chúng nữa.
Ngoại trừ nước giếng, thức ăn của bọn chúng như vậy là đủ rồi.
Một con côn trùng kia có hàm lượng dinh dưỡng tương đương mười mấy con côn trùng bình thường. Mấy ngọn cỏ dại kia lại càng nhiều dinh dưỡng hơn bình thường. Mặc dù mới có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Cổ Dục cảm giác những con vật trong nhà mình dường như đã lớn lên một chút.
Hôm nay chính là ngày họp chợ, vì thế sáng nay Cổ Dục dậy tương đối sớm. Sau khi ăn sáng và câu cá xong, hắn đang ngồi đợi Cổ Tấn tới đón mình.
“Bíp Bíp!” Khi Cổ Dục nghe thấy tiếng còi, hắn liền nhìn về phía Vua Núi.
“Mày tiếp tục trông nhà nhé!”
“Gâu!”
Nghe thấy lời Cổ Dục, Vua Núi liền chủ động đi tới trước cửa chuồng gà. Công tác trừ sâu của ngày hôm nay lại bắt đầu......
Mà Cổ Dục cũng muốn lái xe đi. Sau khi ra mở cổng thì thấy xe của Cổ Tấn đang đậu cạnh xe của mình. Mặc dù cũng là bán tải như nhau, nhưng kích thước lại chênh lệch khác nhau. Hơn nữa, Cổ Tấn cũng không đi một mình, trên xe của hắn còn có 3 người nữa.
Sau thùng xe có không ít cây nông nghiệp. Những người này cũng muốn đi lên chợ mua đồ và bán đồ.
Khi thấy Cổ Dục đi ra và khóa cửa cẩn thận, Cổ Tấn mới lái xe đi trước. Cổ Dục cũng lập tức đi theo phía sau.
Đường đi gập ghềnh quanh co. Lần này, bọn họ không phải đi lên thị trấn, mà là ở trong thôn. Địa điểm họp chợ mỗi lần là khác nhau. Lần này là họp chợ ở một thôn gần đấy.
Hai chiếc xe một trước một sau, tốc độ không nhanh không chậm.
Khoảng hơn bảy giờ sáng, hai người bọn họ đã tới điểm họp chợ trên xã. Tìm chỗ đậu xe xong, mỗi người phải trả 5 tệ tiền gửi xe. Tiếp đó đám người liền tản ra.
Ba người kia muốn đi bán đồ, còn Cổ Tấn thì dẫn Cổ Dục đi một vòng.
Họp chợ lần này thực ra chính là một phiên bản lớn hơn của chợ phiên (chợ phiên là chợ họp theo lịch, khác với chợ thường mở quanh năm). Hôm nay, tất cả nông dân trong phạm vị 10 km đều sẽ tụ tập ở đây, chủ yếu là bán nông sản thừa do gia đình sản xuất.
Đương nhiên cũng có một vài người là bán hàng thiết yếu. Giống như là quầy hàng quần áo, kim khí, cửa hàng bán những món đồ chơi nho nhỏ linh tinh. Chợ càng ngày càng có nhiều người, cộng thêm dân thành thị càng ngày càng coi trọng lối sống dưỡng sinh.
Những người có xe mà sống ở thành phố gần đó cũng sẽ nhân dịp này tới đây mua rau quả, trứng gà vườn các kiểu mang về, cho nên nơi này rất náo nhiệt.
Lần này Cổ Dục tới, mục đích chủ yếu của hắn là mua thịt bò, thịt dê.
Cổ Tấn vậy mà là lão làng ở nơi này, hắn biết rõ nên mua những thứ đó ở đâu. Hắn dẫn Cổ Dục đi lòng vòng một lúc rồi tới một cửa hàng thịt, cửa hàng này thế mà rất đông khách.
Lúc Cổ Dục tới, bên ngoài đang xếp hàng tận năm, sáu người chờ mua thịt.
Nhưng Cổ Tấn lại dẫn Cổ Dục đi thẳng vào bên trong.
“Chào Cổ Tấn. Muốn mua thịt bò hả?” Khi Cổ Dục vừa vào trong, một người đàn ông to lớn đang cắt thịt, sử dụng chất giọng phổ thông (+)hỏi Cổ Tấn.
(+)Chất giọng phổ thông: ở Trung Quốc, nhiều nơi họ sử dụng tiếng địa phương. Giống như ở Việt Nam mình có giọng Bắc, giọng Trung và giọng Nam. Hiện tại, nước ta chưa có bất cứ quy định nào về một giọng nói chuẩn cho cả nước.
“Tôi cũng muốn mua một ít, nhưng đây mới là vị khách quan trọng của anh. Việc mua bán sẽ để hai người tự trao đổi.” Nhìn người này, Cổ Tấn nở nụ cười. Sau đó hắn chỉ vào Cổ Dục bên cạnh, đồng thời nói nhỏ về người này cho Cổ Dục.
Đây là người gốc Monaco(+). Theo Hán ngữ thì tên của hắn là Hoàng Hưng Triết, tên họ chuẩn của hắn là Kim Scrylla, nghĩa là vàng gì đó, cụ thể là gì thì Cổ Tấn cũng chẳng biết.
(+)Monaco là một đất nước ở khu vực Tây Âu, nằm ở một eo biển nhỏ phía nam nước Pháp, bên bờ biển Côte d’Azur.
Chỉ biết cả nhà hắn đều là người Monaco. Trong nhà, bố mẹ và em trai hắn phụ trách nuôi bò dê. Còn hắn là người phụ trách việc buôn bán. Làm cái nghề đã được mười mấy năm, chất lượng thịt bò dê tương đối tốt. Hơn nữa về nguồn gốc thì Cổ Dục có thể yên tâm mua ở đây.
Sau khi nghe thấy Cổ Tấn nói, Cổ Dục cũng liếc mắt nhìn. Quả nhiên thịt dê ở đây chất lượng không tồi. Thịt bò tốt nhất cũng là thịt bò vàng, mặc dù chất lượng thịt bò trong nước đúng là chẳng bằng của nước ngoài thật. Đây không phải là hắn sính ngoại, mà đó là sự thật. Nếu nói về loại thịt bò tốt nhất, thì đứng đầu không gì khác ngoài thịt bò Kuroge Wagyu của Nhật Bản.
Đứng thứ hai là loại bò lai giữa bò Wagyu lông đen Úc và bò Angus bản địa (cũng là bò Úc nốt :v) .
Những miếng thịt bò Wagyu Úc M8 và M12 (+) thường được đề cập tới chính là loại bò lai tạp này.
(+)M8 và M12: Thịt bò Wagyu Úc được chia thành 12 cấp độ, từ M1-M12 dựa theo công thức tiêu chuẩn MSA. Các cấp được chia dựa trên màu thịt, chất lượng mỡ và độ chín, v.v. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vân mỡ cẩm thạch. Thang điểm tương tự với thang A1-A5 của Nhật: A1=M1; A2=M2; A3=M3,4; A4=M5,6,7; A5=M8,9,10,11,12.
Đương nhiên, bản thân nước Úc cũng chỉ quy định ở mức M8. Những thứ tua rua phía sau đều là do dân tự thêm vào. Nhưng đúng là chất lượng của nó tốt hơn mức M8 nhiều.
Về cơ bản, phần thịt bò ngon nhất ở đây có thể đạt tới mức M6 hoặc loại A3 của Nhật Bản, thứ này vốn đã được coi là hàng đầu ở Trung Quốc.
“Tôi muốn rất nhiều thịt. Đầu dưa leo ( Hay còn gọi là Nạc thăn. Phần bên ngoài gọi là thăn ngoại bò ), thịt vai , phần thịt cổ trên, gầu bò, bắp bò, thận. Mỗi thứ một ít.” Nhìn đống thịt bò trên thớt, Cổ Dục cũng trực tiếp nói.
Nghe thấy Cổ Dục yêu cầu các vị trí xong, người này không khỏi mắt sáng như sao, đây đúng là một vị khách sộp mà. Sau khi cắt xong thịt bò cho Cổ Dục, tất cả khoảng 30 cân. Tính theo 30 tệ/cân thì đống này vào khoảng 900 tệ, đúng là một số tiền không nhỏ. Nhưng đấy mới chỉ là bò, còn cả thịt dê nữa.
Cổ Dục không thích ăn thịt dê, nhưng hắn lại hứng thú với đùi dê. Lấy thêm 8 cái đùi nữa, tổng tiền khoảng hơn 1000 tệ.
Hơn nữa Cổ Dục còn để lại số điện thoại cho Hoàng Hưng Triết. Sau này, nếu như Cổ Dục muốn ăn thịt với số lượng lớn thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ hỗ trợ giao hàng. Đương nhiên là phải mua với số lượng lớn thì mới được.
Nhóm Cổ Dục không thể vừa vác đống này vừa đi dạo chợ được, cho nên bọn họ hẹn lát nữa sẽ tới lấy. Một hồi Hoàng Hưng Triết sẽ hỗ trợ vận chuyển ra xe. Sau đó nhóm Cổ Dục cũng bắt đầu đi dạo.
Nơi này bán không ít thứ, nhưng phần lớn Cổ Dục không mua gì cả. Ví như quần áo giày dép gì, những vật này dù giá cả rẻ thật, nhưng hắn không yên tâm về chất lượng cho lắm. Còn một số thứ hắn cảm thấy tương đối hứng thú như dưa muối. Nhưng những thứ đó hắn có thể tự về nhà làm được.
So với đồ của mấy bác gái này, hắn tin vào tay nghề nấu nướng của mình hơn.
Nhưng trừ những thứ đó ra thì vẫn còn rất nhiều thứ cho hắn mua. Ví dụ như đủ mọi loại kẹo, hạt dưa, hạt dẻ cười, hoa quả sấy,….. đủ loại thức ăn vặt.
Đến lúc trở lại xe, trên tay hắn đã cầm không ít đồ vật.
Nhưng khi hắn cho tất cả những thứ đó lên xe, chuẩn bị gọi Hoàng Hưng Triết đem thịt tới thì có mấy tên dáng vẻ lưu manh từ phía xa đi tới.



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất