Chương 72: Câu trúng cá lớn
“Hai ngày gần đây có chuyện gì xảy ra vậy? Trúng tà sao?”
Một lần nữa Cổ Dục lại câu ra một vật dài 2m từ dưới giếng lên, dáng dấp giống như một con rắn vừa lớn vừa thô. Hắn không khỏi im lặng lẩm bẩm một câu.
Không hiểu lầm, không phải hắn thật sự câu được rắn.
Con này gọi là cá Chình Trắng, là một nhánh của cá Chình biển. Loài này xuất hiện nhiều tại gần vùng biển Trung Quốc, thuộc Tây Thái Bình Dương. Loại cá này có thể phát triển rất lớn, nặng nhất thậm chí có thể vượt qua 40kg, dài hơn hai mét. Tính cách cực kỳ hung mãnh, giống như cá sấu, sẽ di chuyển khi cắn được thứ gì đó. Hơn nữa cá Chình biển sinh sống tại đáy biển, rất khó câu lên. Nếu dùng lưới thì vẫn có khả năng sống nhưng phần nhiều là chết.
Cho nên loại vật này, trên cơ bản sẽ rất ít lưu hành trên thị trường.
Nhưng cho dù vật, giá cả của 1 con đã chết cũng không rẻ. Loại cá Chình biển thông thường đã có giá 80 tệ nửa kg, về phần cá Chình biển tự nhiên, thậm chí có thể lên tới mấy ngàn tệ.
Ngư dân ra biển, chỉ cần bắt được tầm 8 – 10 con là có thể hồi lại vốn.
Hôm nay là lần đầu tiên Cổ Dục câu được loại cá này. Nhưng bất ngờ thay, hắn còn không hiểu chuyện gì, đã câu được 5 con loại này. Mà trước đó, con cá đầu tiên hắn câu được là một con cá Mũi Kiếm, cũng chính là cá “Đấu Sĩ” trong truyền thuyết .
Loại cá này có tốc độ bơi cực kỳ nhanh, đặc điểm của nó là có cái mũi cực kỳ dài. Khi ở trong biển, cá mập thấy nó cũng phải chủ động chạy đi.
Trong tác phẩm The Old Man and the Sea của Ernest Hemingway, con cá ông lão bắt được chính là loài này.
Những con cá Kiếm lớn nhất có thể dài đến 4m ba, khối lượng có thể đạt đến chín trăm kg trở lên, hơn nữa giá cả rất đắt. Nếu tính giá bán nguyên con, một con cá Mũi Kiếm trưởng thành có thể bán ít nhất vài trăm ngàn dollars. Về phần tại sao là dollars...... Đó là bởi bên Trung Quốc không có loại cá này.
Mặc dù Cổ Dục không câu được loại lớn nhất, nhưng con cá này cũng không hề nhỏ. Nó dài khoảng trên dưới 2m, nặng hơn 200kg. Vì kéo nó lên mà cần câu của hắn suýt chút nữa không chịu nổi.
Loại cá này cần không ngừng bơi lội, bởi vì như vậy nó mới có thể hô hấp. Cho nên sau khi câu được, Cổ Dục liền trực tiếp đưa cho vào trong bể nuôi bí mật của hắn.
Sau cá Mũi Kiếm, Cổ Dục câu được con cá thứ hai là một loài cá thân dẹt, hay đúng hơn là cá Thờn Bơn Đại Tây Dương. Những con lớn nhất có thể dài đến 4m7, nặng hơn 300 kg. Hơn nữa đúng là cá Thờn Bơn cũng tương đối đáng tiền.
Loại cá thứ ba hắn câu được là một con cá Vẩu dài 1m6.Loại cá này có hình dạng như cá Chim, nhưng khổ người của chúng không phải thứ mà cá Chim có thể so sánh.
Ở lần thứ tư, hắn câu được một con cá Nục Heo Cờ...... Loại cá này cũng rất lớn. Mặc dù có thể nói ở đâu cũng có, nhưng kỳ thật cũng không quá phổ biến. Nói thật, nếu không phải Cổ Dục câu được bậc thầy sinh tồn và siêu đầu bếp, hắn đoán chừng đều không biết đám cá này kêu cái gì......
Bởi vì bọn chúng có quá ít người biết đến, nhưng giá cả thì đều không tệ, chỉ là kích cỡ quá lớn. Nhưng càng như vậy, Cổ Dục sẽ càng kiếm được nhiều.
Ví dụ như con cá Chình Trắng, Cổ Dục có thể bán 400 tệ nửa kg không thành vấn đề. Một con cá Chình Trắng tầm khoảng 30kg, cũng chính là 60 lần nửa kg, tức là được 24 ngàn tệ. Có vẻ như giá thế này không kém so với cua Tuyết, Bào Ngư Đen và Tôm là bao.
Hơn nữa, nếu có thể có thêm một ít mấy con cá biển cỡ lớn thế này… Vậy sau này Cổ Dục có thể đem mấy con tôm mình thích giữ lại, kỳ thực cũng rất tốt......
Hôm nay, Cổ Dục tốn hơn 2 tiếng để câu rồi mới thu cần. Lúc bình thường, hắn có thể câu một giờ coi như không tệ rồi, ai biết hôm nay toàn cá lớn. Làm hại Cổ Dục chạy lên chạy xuống 3 4 lượt, đã thế câu lên toàn cá lớn, mãi cho đến lúc câu được cá nước ngọt mới thôi. Con thứ nhất chính là một con Hải Tượng Long, tiếp đó con thứ hai là một con cá Nheo Châu u. Cổ Dục không biết loại cá này có ăn ngon hay không, cho nên hắn không câu nhiều, câu được mấy con ném vào bể nước coi như xong.
Sau khi thu thập xong mọi thứ, Cổ Dục vọt thẳng vào tắm một cái. Hôm nay cá câu được đều là cỡ lớn, không tránh khỏi việc tiếp xúc cùng chúng nó, khiến trên người Cổ Dục toàn mùi tanh.
Sau khi tắm rửa xong, Cổ Dục cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Lúc hắn đi vào phòng bếp thì phát hiện có bát cháo chuẩn bị ở đó. Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là ở một chỗ khác trong phòng bếp. Lúc này, Vua Núi và con heo rừng lớn đã rời đi địa bàn của mình, Vua Núi còn đặt bát thức ăn ở trước mặt nó. Điều này là thói quen mấy ngày gần đây của Vua Núi, lúc Cổ Dục ăn trưa hoặc ăn tối thì nó sẽ đợi đến khi xong rồi mới ăn đồ thừa.
Còn về bữa sáng, bình thường cũng là Cổ Dục chia ra cho nó cùng ăn, cho nên nó sẽ ở phòng bếp chờ đợi. Đến nỗi con lợn rừng kia giống như mèo vẽ hổ, học theo Vua Núi.
Nhìn hai con vật này, Cổ Dục tắt lửa, bê ra nồi cháo hải sản được hắn chuẩn bị từ sáng. Hắn để lại cho chính mình 1⁄3, còn lại 2⁄3 thì chia cho Vua Núi cùng con lợn rừng.
Cháo đổ xuống xong, ánh mắt con lợn lập tức sáng lên. Làm sao nó có thể không biết, nguyên liệu làm cháo chính là dùng nước giếng, còn có món hải sản mà nó ưa thích được nấu cùng. Vừa mới đổ vào, con lợn này đúng là không sợ bỏng, trực tiếp ăn ngấu nghiến sạch sẽ.
Về phần Cổ Dục cùng Vua Núi, cả hai đều bên cạnh từ từ ăn. Cổ Dục còn cố ý mở ra hộp dưa muối được Lý Vân Vân đưa hôm qua để thưởng thức.
Ăn 1 miếng, Cổ Dục không khỏi gật đầu một cái, không ngờ rằng Lý Vân Vân làm dưa muối ăn rất ngon. Cô ướp dưa theo kiểu đường tròn, là một loại cách làm được người Đông Bắc ưa chuộng.
Loại dưa muối này có vị chua ngọt rất hợp khi ăn với cháo và cơm. Đúng là một loại dưa muối rất ngon.
Trong lúc nhất thời, Cổ Dục cảm giác tốc độ ăn của hắn nhanh hơn. Mặt khác, Vua Núi không có hứng thú đối với dưa muối, nó thích ăn thịt hơn.
Một người, một chó, một lợn rất nhanh đã giải quyết xong bữa sáng. Vua Núi ngậm bát ăn của nó đem ra chỗ rửa, tự mình rửa sạch sẽ.
Ngược lại, con lợn rừng kia tùy tiện hơn nhiều. Nó ngậm bát thức ăn của mình về chỗ cũ.
Về phần Cổ Dục, hắn cũng cầm chén ném vào bên trong máy rửa bát để xử lý. Đúng vào lúc này, cửa vào nhà hắn có tiếng gõ. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi tới chơi.
Quả nhiên khi mở cửa xem thì chính là hai cô nhóc này. Cả hai vào nhà rồi chào hỏi Cổ Dục, tiếp đó liền đi tìm Vua Núi và lợn rừng để chơi.
Tuy nhiên, có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn còn hơi sợ lợn rừng. Nghĩ đến cũng đúng, lợn rừng lớn vừa mới tới hai ngày, mới uống ước chừng bốn lần nước giếng. Thời gian ngắn như thế, muốn có sự chuyển biến khí chất là không thể. Nhưng nếu một mực tiếp tục sống ở đây, nó chưa chắc không có cơ hội.
Có lẽ con lợn ấy biết Cổ Dục rất xem trọng hai cô bé này, cho nên nó cũng không thèm để ý cả hai. Nó nằm sấp ngay trước ổ, có bị sờ, bị chọc ngoáy cũng mặc kệ. Cùng lắm thì nó chỉ phe phẩy vành tai, khiến cho hai cô bé rất thích thú.
Mà Cổ Dục nhìn hai đứa đang chơi, cũng rất yên tâm, tự cầm điện thoại ngồi ở bên cạnh. Hắn đang tại tra loại cần câu được trang bị trên thuyền đánh cá. Cá càng ngày càng lớn, hắn cũng phải trang bị hàng lớn hơn mới được......
“Chú Dục, tên của con lợn kia là gì?” Chơi một hồi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại chạy trở về, nhìn Cổ Dục tò mò hỏi.