Chương 83: Cảm nắng
Ngay khi Cổ Dục đang cân nhắc việc tiêu tiền làm sao khi về đến nhà.
Cùng lúc đó ở Thượng Hải cũng là giờ tan tầm của nhân viên, là giờ đám trẻ tan học.
Phía trước một tòa chung cư cao cấp, một người mẹ đang dắt con trai đi học về nhà. Nhưng vừa đi, cô ấy vừa ngó nghiêng các cửa hàng, xem có thứ rau quả thịt cá gì cần phải mua không.
Nhưng nhìn qua nhìn lại thì cũng chẳng có thứ gì mới mẻ, nghĩ đã thấy chán rồi.
Trong lúc bọn họ đi ngang qua cửa hàng Vườn trái cây Khinh Khinh thì đột nhiên vang lên tiếng kêu tì tũm, khiến cho người mẹ và con của cô ấy chú ý.
Khi cả hai nhìn vào bên trong thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bởi vì tấm thủy tinh trước mặt họ giống hệt một chiếc bể cá, bên trong có một con cá lớn đang bơi lội.
Thân thể khổng lồ, dài ngoằng đen thui xấu xí kia giống như muốn khoe cho cả thế giới thấy, khiến cô gái có chút kinh ngạc, mà đứa trẻ hai mắt lại sáng lên.
“Kìa, kìa, con quái thú lớn quá?” Nhìn thấy con cá trước mặt, đứa trẻ không khỏi la lên.
“Cháu bé, đây không phải là quái thú gì đâu. Đây chỉ là một con cá Mú Đen thôi.” Nghe thấy tiếng đứa trẻ la lên, nhân viên bán hàng đứng ở cửa cũng cười nói.
“Có cá này liệu có bán không? Trông nó ít nhất cũng phải 50 cân đấy.” Nghe thấy nhân viên cửa hàng bảo nó là một con cá Mú Đen, lúc này người mẹ mới phản ứng lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói.
“120 cân.” Nhìn về người mẹ, nhân viên bán hàng cũng cười một cái.
“Cá to như vậy thì ai mua? Mua về rồi ăn sao hết?” Nghe thấy thông báo cân nặng của con cá, người mẹ không khỏi cắn lưỡi một cái. Con cá này quá lớn đi mà.
“Cô ơi, làm sao để bán được con cá này?” Ngoại trừ nhà hàng hải sản ra thì người bình thường làm sao có thể mua được con cá lớn như thế chứ.
“Con cá này sẽ được mổ xẻ ra để bán. Khoảng tầm xế chiều mai sẽ có chuyên gia mổ cá tới. Sau đó bán theo cân. Nếu chị có hứng thú thì có thể mua 1 cân về nếm thử. Cá càng to, hương vị càng thơm ngon!”
Không thể không nói, mồm miệng của người nhân viên này thật dẻo.
Khi nghe thấy con cá này có thể bán theo cân, hai mắt của cô gái kia sáng lên.
Nhà bọn họ cũng không thiếu tiền. Trước đó đã từng mua tôm, cá, cua ở Vườn trái cây Khinh Khinh rồi. Mùi vị đúng là rất tốt. Hơn nữa sau khi ăn, nó khiến cho con người ta có cảm giác hạnh phúc, khoan khoái cơ thể.
Con cá lớn như vậy, nếu như bắt cô mua toàn bộ thì chắc chắn là điều không thể.
Nhưng nếu thực sự mua một hai cân thì cô cũng có chút động lòng đấy......
“Được rồi. Vậy mai giữ lại cho tôi một cân.” Nghĩ tới đây, cô gái không khỏi vừa cười vừa nói.
“Xin lỗi thưa chị. Chúng tôi bắt buộc phải vừa mổ vừa bán nên không thể giữ lại được. Nếu như chị có thời gian thì có thể tới xem thử. Chỗ mổ cá rất dễ quan sát. Nếu bận thì chị cũng có thể nhờ người mua hộ.” Nhưng với yêu cầu vốn là rất hợp lý này lại bị người bán hàng từ chối. Cô gái kia cũng không phải là người ngu, cô biết rõ đây là một loại phương thức tiêu thụ, tạo cho khách hàng cảm giác giống như con cá đó là loài quý hiếm vậy.
Dẫu biết là vậy, nhưng muốn bỏ qua không mua nó cũng là một quyết định rất khó khăn.
Sau khi về nhà, cô có cố ý đặt một ghi chú trong điện thoại. Ngày mai cô nhất định phải về sớm một chút để cướp cá mới được.
Chuyện như vậy cũng chẳng lạ lẫm gì. Giống như Hứa Cẩm đã nói, con cá lớn như vậy sẽ tạo nên hiệu ứng marketing, khiến không ít người sẽ thực sự tới xem. Sau khi tới xem mổ cá và mua cá, những người không thiếu tiền sẽ lại để ý tới trái cây. Vườn trái cây Khinh Khinh vốn đã đắt đỏ. Bình thường người dân rất ít khi tới đây mua hàng.
Bây giờ lại có cá lớn như vậy, khiến cho con người ta có một cảm giác bùng nổ. Xem mổ cá lớn rồi mua thịt, không thể ngờ rằng nó sẽ tạo cho người ta một cảm giác an tâm về chất lượng. Chắc hẳn ngày mai sẽ rất nhộn nhịp cho mà xem!
Mà ngày mai có nhộn nhịp hay không cũng chẳng liên quan gì đến Cổ Dục. Đó là chuyện của Hứa Cẩm. Hắn cũng không phải là người trực tiếp hợp tác với Hứa Cẩm. Hắn chỉ bán cá cho lão thôi, chuyện về sau hắn không xen vào nữa. Nhưng vào lúc này, ba người Phùng Thư Nhân lại đang bàn luận về Cổ Dục.
Kể từ lúc trở về từ nhà Cổ Dục, Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình luôn thèm khát hương vị món ăn mà hắn làm. Rồi từ món ăn lại liên tưởng tới những thứ xung quanh như chiều cao của Cổ Dục, dáng người của Cổ Dục, sức mạnh của Cổ Dục, gia tài của Cổ Dục, nhà của Cổ Dục......
Càng nghĩ, mấy cô bé càng thấy Cổ Dục là một người không đơn giản. Tiếp đó, ba người bọn họ tạo một nhóm chat để thảo luận với nhau.
Chính xác. Con đường gần nhất tới trái tim của một người là qua đường dạ dày.
“Thư Nhân, bà có phải với chú Dục, có phải không...... Đấy đấy? Bà hiểu chưa!”
“Đừng nói linh tinh. Chú ấy hơn tôi cả một bậc đấy.” Nhìn tin nhắn của Lữ Thi Văn gửi tới, lúc này Phùng Thư Nhân đang nghỉ ngơi trong nhà không khỏi hồi âm lại.
“Sợ gì. Bà vốn gọi chú ấy là chú, nhưng thực ra làm gì có họ. Họ của hai người không giống nhau mà. Nếu bà do dự thì giới thiệu chú ấy cho bọn tôi đi!” Nhìn thấy chủ đề bàn tán là về Cổ Dục, Đan Đình Đình cũng nhập cuộc.
“Thế nào. Mấy bà kết chú ấy rồi sao?”
“Cao to đẹp trai, dáng người đẹp. Hơn nữa còn rất mạnh mẽ, tạo cho người ta một cảm giác an toàn. Trong nhà có tiền, tính tình còn rất tốt. Chủ yếu là chú ấy làm thức ăn ngon quá. Không được rồi, đừng nhắc tới cái này nữa. Cứ hễ tưởng tượng là tui không thể chịu nổi nữa rồi!”
“Đúng đó. Người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa gần nhà mà còn không chịu thì để bọn tôi húp cho!”
Nhìn hai cô bạn không chút khách khí nào trong nhóm chat, Phùng Thư Nhân không khỏi khinh thường mà khịt mũi. Nhưng sau khi thấy họ nói như vậy, Phùng Thư Nhân lại rơi vào trầm tư
Nói thật ra, Cổ Dục là một người rất ưu tú. Mặc dù lớn hơn mình tận 8, 9 tuổi. Nhưng chú ấy đúng là một người không có gì để chê được.
Khuôn mặt đẹp trai, dáng người cân đối, sức mạnh vô địch. Tuy có rất nhiều tiền nhưng không hề hợm hĩnh. Mặc dù là người thành phố nhưng lại không tỏ vẻ bề trên với cô, chỉ nói chuyện một cách bình thường. Ngay cả hai đứa nhóc như Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng bình đẳng trước mặt chú ấy. Tất cả điều đó đều được Phùng Thư Nhân thấy rõ.
Trước đó, cô bé không nghĩ rằng mình lại có cảm giác này. Nhưng nếu như thực sự thành đôi với chú ấy, có lẽ là một lựa chọn không tệ......
“Hắt xì...... Cái gì vậy? Mình bị cảm sao? Không thể nào, ngày nào mình cũng uống nước giếng, cơ thể bị cảm lạnh làm sao được?” Mà vào lúc này, Cổ Dục đang nghiên cứu xem tối nay ăn gì thì đột nhiên hắt xì một cái. Hắn xoa xoa mũi rồi nghi ngờ nói......