Chương 204: Tiểu thế giới
Giờ khắc này hắn chỉ thấy như bị thiên địa trấn áp, đừng nói thân thể, dù có là ngón tay đều không cách nào động đậy.
- Không hay!
Lục Ly cũng phát hiện mình không cách nào cử động, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm tự trách mình lỗ mãng. Cấm chế cường đại bị mình lỡ tay kích phát, lần này không khéo hắn, Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đều phải thịt nát xương tan.
Tầm nhìn Lục Ải Nhân thấy không rõ thứ gì, trong mắt toàn là hoảng sợ và bối rối, ba động cấm chế trên khối đá này quá cường đại, khiến bọn hắn theo bản năng cảm giác được sợ hãi.
- Cấm chế này là người làm, hay là tự nhiên?
Một ý niệm chớp qua trong đầu Thiên Đà Tử, nếu là người làm, có lẽ bọn hắn còn có cơ hội sống sót. Còn nếu là cấm chế tự nhiên, hai người liền triệt để đi đứt.
- Nguy rồi, là cấm chế truyền tống!
Lực lượng thần bí bao phủ trên thân chúng nhân đột nhiên tăng mạnh, Thiên Đà Tử rõ ràng cảm ứng được lực lượng kia đang kéo bọn hắn về phía khối đá. Trong lòng âm thầm kêu khổ, cấm chế truyền tống mới càng đáng sợ, không khéo sẽ truyền tống bọn hắn vào trong tiểu thế giới, bọn hắn có thể mãi mãi không trở về được.
Ông!
Quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng nuốt trọn chúng nhân, Lục Ly Thiên Đà Tử và tám tên Lục Ải Nhân đồng loạt biến mất bên trong khối đá.
Ánh sáng trắng trên khối đá chậm rãi thu lại, cuối cùng triệt để ảm đạm, trọn mặt hồ dưới đất lại chìm trong hắc ám.
- Mẹ kiếp, mẹ kiếp...
Không biết qua bao lâu, Lục Ly bị một trận tiếng gầm gừ thức tỉnh. Hắn chớp chớp mắt, thấy được mình đang ở trong một rừng cây xanh um tươi tốt, Thiên Đà Tử cũng ở bên cạnh, đang không ngừng mắng chửi.
- Ồ? Chúng ta tới chỗ nào?
Lục Ly đánh giá chung quanh một phen, sau khi xuyên qua tán cây rậm rạp, phát hiện bầu trời có hai vầng thái dương, hắn đột ngột ngồi dậy, dụi dụi con mắt nói:
- Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Trên trời sao lại có hai thái dương?
Tám tên Lục Ải Nhân đã sớm tỉnh, tròng mắt xanh mơn mởn đánh giá bốn phía, có chút thấp thỏm bất an. Thiên Đà Tử phát hiện Lục Ly đã tỉnh, lập tức quay đầu gầm hét nói:
- Tiểu tử, lão phu bị ngươi hại chết, bị ngươi hại chết! Ngươi hơi đâu tự nhiên đi đập khối đá đó làm gì? Làm cái gì?!
Nội tâm Lục Ly bất giác cảm thấy chẳng lành, lần nữa đánh giá chung quanh một phen, lúc này mới nói:
- Thiên Đà Tử, ngươi rống cái gì? Rống có thể giải quyết vấn đề không? Ngươi trước nói cho ta, giờ chúng ta đang ở đâu?
- Ở đâu?
Ánh mắt Thiên Đà Tử chớp qua một tia tuyệt vọng, lắc đầu thì thào:
- Còn có thể ở đâu được nữa? Đây rõ ràng là một tiểu thế giới, còn là một tiểu thế giới chưa từng bị phát hiện. Lấy thực lực chúng ta, tuyệt đối không đi ra được.
- Tiểu thế giới?
Lục Ly hơi ngớ, đối với tiểu thế giới hắn cũng không hiểu nhiều, chỉ biết bên ngoài thế giới của bọn hắn có rất nhiều khe nứt không gian, bên trong ẩn giấu một ít tiểu thế giới kỳ dị.
Có tiểu thế giới là do tự nhiên hình thành, có thì là do cường giả tuyệt đỉnh luyện hóa ra, những nơi như thế được xưng là bí cảnh.
Tiểu thế giới mà Thiên Đà Tử nói này rất có thể là do tự nhiên hình thành. Trong Thiên Đảo Hồ từng phát hiện thông đạo nối liền với ba tiểu thế giới, Lục Ải Nhân bên cạnh hắn đây chính là nô lệ chộp tới từ một tiểu thế giới trong đó.
Cơ duyên xảo hợp, bọn hắn không ngờ lại phát hiện ra lối vào một tiểu thế giới, sau đó tùy theo Lục Ly bất cẩn vung ra một kích, cả đám bị truyền tống đến đây.
Lục Ly nghĩ nghĩ, có chút khó hiểu hỏi:
- Thiên Đà Tử, Thiên Đảo Hồ chẳng phải cũng từng phát hiện ba tiểu thế giới ư? Những Lục Ải Nhân này chính là bắt ra từ trong tiểu thế giới, nếu thế lực khác có thể tùy ý ra vào tiểu thế giới, chúng ta cẩn thận một chút hẳn cũng có thể ra ngoài được chứ?
- Ngươi biết cái gì!
Thiên Đà Tử phẫn nộ hét lên:
- Những tiểu thế giới kia sau khi được phát hiện đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn theo cường giả xuất động, chém giết thổ dân cường giả bên trong, nhờ đó Bạch gia mới có thể nhẹ nhàng ra vào. Thiên địa Huyền khí ở tiểu thế giới này so với bên ngoài chúng ta thì nồng đậm gấp đôi, cường giả thổ dân nơi này khẳng định nhiều đến dọa người, bằng vào ngươi ta đừng nói ra ngoài, có thể an ổn sống mấy ngày trong đây đều tính vận khí nghịch thiên.
- Nồng đậm gấp đôi?
Lục Ly khoanh chân ngồi xuống, nhập định tu luyện một phen, phát hiện tốc độ tu luyện quả nhiên tăng nhanh, không khác gì là đang tu luyện trong phòng Thiên Ngục khách sạn.
Hắn mở mắt ra, sắc mặt dần chuyển vẻ ngưng trọng. Thiên địa Huyền khí nơi này nồng đậm, nếu có thổ dân, tự nhiên rất dễ sinh ra cường giả.
Thiên Đảo Hồ có ba tiểu thế giới, Thiên Đà Tử nói đều là Thiên Ngục lão nhân đích thân dẫn đội tiến vào trấn áp. Cảnh giới cụ thể của Thiên Ngục lão nhân là gì Lục Ly không biết, nhưng có thể xếp hàng top ba trên Chiến Thần bảng Bắc Mạc, vậy tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong.
Nói cách khác… thổ dân trong tiểu thế giới hẳn rất mạnh, khoan nói Quân Hầu cảnh, Bất Diệt cảnh khẳng định là có. Mà Thiên Đà Tử chỉ là Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, đừng nói Bất Diệt cảnh, dù là Mệnh Luân cảnh hắn đều chống không được.
- Đúng là quá lỗ mãng...
Lục Ly âm thầm thở dài, lúc này đã không còn gì để nói, có hối hận cũng vô dụng. Hết thảy chỉ còn biết tận hết sức mình, nghe theo ý trời.
Thiên Đà Tử bạo nộ một lát, tâm thần dần ổn định, đành chịu thở dài nói:
- Đi thôi, dạo quanh bốn phía một phen, nếu trời cao phù hộ chúng ta, tiểu thế giới này không có thổ dân, chúng ta còn có thể nghĩ cách trở về. Bằng không... chúng ta chuẩn bị chôn xương ở đây thôi.
Lục Ly đứng dậy để Lục Ải Nhân đi theo, hai người chậm rãi tiến vào trong rừng, Thiên Đà Tử đi đường rất cẩn thận, một mực nhìn quét thăm dò bốn phía.
Sa sa sa!!!