Chương 203: Hang động
Tiếp tục leo xuống, đi suốt hơn một ngàn trượng, hai người rốt cục tới được đáy núi lửa. Dưới này bất ngờ lại không có nước, cũng không có nham tương, chỉ có mặt đất ướt sũng và rất nhiều rong rêu.
- Nơi này có hang động!
Đáy núi lửa không lớn, phương viên chỉ rộng chừng ngàn trượng, Thiên Đà Tử dạo quanh một vòng, ở trong góc thấy được một hố to, chạy dọc hướng xuống lòng đất.
- Chẳng lẽ thông với mạch nước ngầm?
Lục Ly mở ra dây thừng, đi tới xem xét vài lần nói:
- Đi, vào huyệt động thăm dò xem sao.
Đã xuống đây rồi, nhất định phải thăm dò rõ ràng. Nếu là mạch nước ngầm, quay đầu sai người lấp lại thông đạo này là được, lần sau không đến mức sinh thảm kịch, chết nhiều người như vậy.
Thiên Đà Tử ở trước, Lục Ải Nhân theo sát, Lục Ly đi ở sau cùng. Hai người dọc theo thông đạo trơn ướt tiến xuống lòng đất, thông đạo này một mực nghiêng nghiêng hướng xuống, cũng không biết rốt cục thông đến chỗ nào?
Nửa canh giờ sau!
Lục Ly và Thiên Đà Tử mải miết đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng mới thấy lối ra, hai người liếc nhìn xa xa một lúc, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Hai người thấy được một hồ dưới đất, nếu chỉ là hồ dưới đất bình thường hai người không cần kinh ngạc như thế. Nhưng hồ này không bình thường, bởi vì nó phát sáng, đáy hồ sáng lên từng đạo hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp cả mặt hồ.
- Có dị bảo?
Thiên Đà Tử và Lục Ly liếc nhau, sắc mặt hai người đều có chút kích động, nếu không phải dị bảo, làm sao có thể ra phát ra ánh sáng như thế?
- Tiểu tử!
Thiên Đà Tử nhìn hồ dưới đất kia mấy lần, nói:
- Nếu phía dưới thật có dị bảo, chúng ta chia hai tám, ta tám ngươi hai.
- Cút đi!
Lục Ly trừng mắt nói:
- Ngươi có còn định rèn đúc Mệnh Luân hay không? Xung kích Mệnh Luân cảnh một lần cần ba trăm vạn Huyền Tinh, mười lần chính là ba ngàn vạn, ngươi xác định phía dưới thật có dị bảo? Dù có liệu có thể đáng ba ngàn vạn? Hoặc là chia đều năm năm, hoặc là ngươi lăn ra Huyết Sát đảo.
Lục Ly vừa phát uy, Thiên Đà Tử liền sợ, không dám nói tiếp. Lục Ly khoát tay nói:
- Đừng nói nhảm, phía dưới là cái gì còn không biết, đi thăm dò một phen rồi tính.
Thiên Đà Tử khẽ gật đầu, hắn tiềm phục đến cửa động, nhắm mắt lại cảm ứng một phen, rất nhanh liền kinh ngạc trợn tròn mắt nói:
- Trong hồ không có Huyền thú cường đại nào? Chẳng lẽ vừa rồi đã phun ra hết?
- Một con Huyền thú cường đại cũng không có?
Lục Ly nghi hoặc hỏi lại, Thiên Đà Tử lần nữa cảm ứng một phen, rất xác định nói:
- Một con đều không có!
- Đi.
Lục Ly vung tay lên, Thiên Đà Tử đi trước dẫn đường, Lục Ly để Lục Ải Nhân bước theo Thiên Đà Tử, bản thân đi ở sau cùng.
Xuống hồ Lục Ly cảm ứng một phen, nơi này quả thực không có Huyền thú cường đại nào.
Hồ không lớn, hai người rất nhanh liền bơi quanh hồ một vòng, Thiên Đà Tử lại cảm ứng lần nữa, xác định không có Huyền thú cường đại, sau đó hắn nói:
- Đảo chủ, ta xuống dưới thăm dò xem sao.
- Đi thôi.
Lục Ly không sợ Thiên Đà Tử độc chiếm, nếu hắn thật muốn nuốt một mình, Lục Ly sẽ đá hắn ra khỏi Huyết Sát đảo. Có lá bài Minh Vũ nơi tay, Thiên Đà Tử tuyệt đối không dám làm loạn.
Thiên Đà Tử lặn xuống đáy hồ, Lục Ly xuyên qua mặt nước trong veo, thấy được Thiên Đà Tử đang không ngừng tiếp cận điểm sáng.
Đáy hồ không sâu, phỏng chừng chỉ hơn ngàn trượng, tốc độ Thiên Đà Tử lại rất nhanh, chỉ một nén hương liền tới. Vừa ngoi lên hắn liền hít sâu mấy hơi, thất vọng nói:
- Không phải bảo vật, chỉ là một khối đá phát sáng thôi. Khối đá quá lớn, lão phu nâng không nổi. Trong khối đá cũng chẳng có bất kỳ ba động nào, hẳn không phải là bảo vật.
- Hả?
Lục Ly chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Làm sao nín thở trong nước? Để ta xuống xem xem.
- Đần!
Thiên Đà Tử nghiêng mắt liếc Lục Ly một cái, giải thích nói:
- Ở trong nước ngươi vận chuyển Huyền lực, tự nhiên liền có thể nín thở, tuỳ ý chống đỡ mấy nén hương.
- Đi xuống.
Lục Ly ngừng thở, vận chuyển Huyền lực lặn xuống, Thiên Đà Tử đi theo bên cạnh, Lục Ải Nhân cũng theo sau. Bọn chúng không có Huyền lực, ở trong nước không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, bộ dạng rất là nhẹ nhàng.
Cự ly hơn ngàn trượng Lục Ly lặn nửa nén hương liền tới, Thiên Đà Tử không gạt người, phía dưới quả nhiên là một khối đá màu trắng cực lớn. Chu vi khối đá khoảng chừng mười trượng, nửa đoạn vùi sâu vào trong cát bùn, ngoài ra không thấy có gì khác thường.
Lục Ly nghĩ nghĩ, nhấc lên Kình Thiên Kích đâm vào bùn cát bên cạnh khối đá, Kình Thiên Kích nhẹ nhàng đâm tiến vào. Lục Ly dùng sức đẩy bùn cát ra, hắn muốn nhìn xem khối đá này rốt cục chôn bao sâu.
Chỉ là…
Hắn đào sâu nửa trượng, khối đá vẫn chìm trong cát bùn. Hắn nghĩ nghĩ liền vác Kình Thiên Kích trên lưng, quay sang Thiên Đà Tử nháy mắt ra dấu, hai người một trái một phải giơ tay bắt lấy một góc khối đá, muốn cường hoành lôi nó ra.
Không nhúc nhích tí nào!
Lục lượng Lục Ly cường đại như thế, Thiên Đà Tử lại càng mạnh, thế mà bọn họ vẫn không cách nào rung chuyển dù chỉ một tia. Hai người liếc nhau, đều cùng nghẹn lời không nói, khối đá này bọn hắn kéo bất động, như vậy có tìm người tới cũng vô dụng.
Lục Ly bơi vòng quanh khối đá vài vòng, có chút thất vọng, mất công toi một trận. Hắn nghĩ nghĩ liền rút ra Kình Thiên Kích nhắm chuẩn khối đá trùng trùng nện xuống, xem xem có thể bổ ra một khối nhỏ mang về giám định, để biết là khoáng thạch gì.
Ông!
Lúc Kình Thiên Kích nện trúng khối đá màu trắng, khối đá đột ngột phát ra quang mang chói mắt, khiến trước mặt Lục Ly và Thiên Đà Tử sáng lòa, căn bản không thấy rõ được gì.
Đám Lục Ải Nhân một mực đi theo Lục Ly cũng bị quang mang chói mắt bắn cho tầm nhìn mơ hồ.
- A!!!
Nội tâm Thiên Đà Tử đột ngột khẽ run, hắn cảm giác được trong đầu tràn ra ba động mãnh liệt, là ba động của cấm chế. Hắn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, định vươn tay bắt lấy Lục Ly đào thoát đi, nào ngờ một cỗ lực lượng kỳ dị tràn ra từ trong khối đá.