Chương 211: Nghi vấn trùng trùng
Tiếp đó Dạ Tra lại sai người dâng lên rất nhiều món ngon, mấy bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới dẫn theo mấy lão giả kích động đi ra. Để Lục Ly an tâm tĩnh dưỡng, ổn định cảm xúc, chỉnh lý một chút tâm tư còn đang hỗn loạn.
Một bàn món ngon Lục Ly căn bản không ăn, dược thảo cũng không dùng, hắn nuốt thuốc chữa thương, trên người chỉ là chút thương tích ngoài da, lúc này sớm đã không sao.
Hắn mờ mịt ngồi trong phòng, phải mất một nén hương mới ngẩng đầu nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Việc này ngươi tin không?
- Không tin!
Thiên Đà Tử lắc đầu, sau đó bổ sung thêm:
- Vấn đề là văn bia kia giải thích thế nào? Những chữ đó ta đều biết, quả thực viết ngươi đeo vòng răng thú, trên lưng có ấn ký Ngân Long, then chốt nhất còn là họ Lục!
Lục Ly hờ hững không phản bác, Thiên Đà Tử nghĩ nghĩ lại nói:
- Mười đại thần thuật là có thật, Thiên Sách Thuật ta cũng được nghe nói qua. Nếu đúng là Thiên Sách Thuật, không phải là không khả năng, dù sao cũng là thần thuật.
Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Cái gì là thần thuật?
Thiên Đà Tử giải thích nói:
- Thần thuật, tự nhiên là pháp thuật của Thần Linh, là thủ đoạn của Thần Linh. Thời đại Thượng Cổ, nghe nói thế giới này của chúng ta đản sinh rất nhiều Thần Linh, có được năng lực không thể tưởng tượng. Đến sau không biết vì lý do gì toàn bộ Thần Linh đều vẫn lạc, lưu lại mười đại thần thuật, nghe nói chỉ cần được đến một trong mười đại thần thuật liền có thể ngạo thị quần hùng, trở thành cường giả đỉnh phong trên thế giới này, còn có cơ hội phá toái hư không, bất tử bất diệt.
Lục Ly hỏi ngược lại:
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, đúng rồi... ngươi biết Thanh Loan tộc?
Thiên Đà Tử gật đầu nói:
- Rất nhiều người Bắc Mạc hẳn đều nghe nói qua, dù sao cũng là một trong những bá chủ Trung Châu năm đó. Thanh Loan tộc có được tốc độ biến thái, độc bộ thiên hạ. Còn cả hoàng kim cự nhân kia nữa, đó là Mãnh Tượng tộc, một mực đi theo bên cạnh Thanh Loan tộc, Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc được xưng là cặp đôi hoàn mỹ nhất.
- Bởi vì một cái có được lực lượng mạnh nhất, một cái có được tốc độ biến thái nhất, Mãnh Tượng tộc tấn công chính diện, Thanh Loan tộc từ đằng sau đánh lén. Hô ứng với nhau, gần như hoàn mỹ, sức chiến đấu bưu hãn vô cùng. Đầu óc Mãnh Tượng tộc phổ biến không được tốt, Thanh Loan tộc lại nổi danh âm hiểm, bởi thế Mãnh Tượng tộc một mực đi theo Thanh Loan tộc.
- Thì ra là vậy!
Lục Ly khẽ gật đầu, hoàng kim cự nhân và Thanh Loan tộc ra tay, hắn đã thấy được, hai tộc cộng tác đúng là vô địch.
Hắn không nói gì thêm mà sa vào trầm tư. Thiên Đà Tử cũng đang tự hỏi, qua nửa canh giờ, Lục Ly mới ngẩng đầu nói:
- Thật không có nửa điểm vấn đề?
Biểu tình và lời giải thích của đám người Dạ Tra đều rất hợp tình hợp lý, Lục Ly hồi tưởng mấy lần, không tìm ra được nghi điểm.
Hơn nữa, điểm then chốt nhất chính là, hắn chỉ là một tiểu tử Thần Hải Cảnh, Dạ Tra hoàn toàn không cần phải phí trắc trở bố trí ra âm mưu lớn bằng trời như thế làm gì. Với chút thực lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, Dạ Tra lừa hắn làm gì?
Dù Dạ Tra một mực phái người ra thế giới bên ngoài thăm dò tin tức, biết được hắn họ Lục, biết hắn đeo vòng răng thú, thậm chí biết sau lưng hắn có ấn ký Ngân Long, sớm bố cục từ trước.
Nhưng văn bia lại giải thích thế nào?
Văn bia này nhìn qua rõ ràng không phải mới khắc lên, tuyệt đối đã có chút niên đại, hắn thức tỉnh huyết mạch mới không bao lâu, điều này căn bản giải thích không thông.
- Có vấn đề!
Thiên Đà Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nói:
- Có một chỗ có vấn đề!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, trầm giọng quát:
- Nói!
- Văn bia!
Thiên Đà Tử nhướng mày nói:
- Bia đá có mấy ngàn năm, điểm ấy không cần hoài nghi, chẳng qua văn bia... ta cảm giác thời gian khắc lên không hề dài.
- Là thật?
Lục Ly quát khẽ nói:
- Nếu văn bia đúng là mới khắc lên, đây rất có thể là một âm mưu.
- Không phải mới khắc lên.
Thiên Đà Tử lắc đầu nói:
- Nếu là mới khắc lên, ngươi cũng có thể nhìn ra sơ hở. Ta cảm giác tựa hồ khắc lên chưa nhiều năm, chắc cũng chỉ mới vài chục năm thôi. Đương nhiên, cũng có thể là ta cảm giác sai, tấm bia đá này vốn là bảo vật, nét chữ không bị mài mòn quá nhiều cũng là điều bình thường.
- Vài chục năm?
Cả người Lục Ly khẽ chấn, trong đầu hiện ra một loại khả năng. Mười mấy năm trước phụ thân hắn còn ở Bắc Mạc, liệu có phải là phụ thân hắn từng đến nơi này, sau đó khắc chữ lên...
- Không đúng…
Lục Ly suy nghĩ một lát liền phủ quyết, phụ thân hắn không biết Thiên Sách Thuật, sao có thể dự đoán mình thức tỉnh huyết mạch Ngân Long, sao có thể dự đoán mình sẽ tiến vào tiểu thế giới này?
Lại nói, nếu là hậu thủ do phụ thân hắn lưu lại, hoàn toàn không cần thiết phải làm đến phức tạp đến thế, Thanh Loan tộc cứ trực tiếp nói thẳng là bằng hữu phụ thân hắn, như vậy chẳng phải được rồi?
Ở bộ lạc Địch Long, ở Vũ Lăng thành, ở Thiên Đảo Hồ Lục Ly nhiều lần gặp qua nguy cơ sinh tử, Lục Linh còn chết một lần, nếu không phải Hỏa Phượng Thiên Thai, phỏng chừng giờ này đã hồn bay Thiên quốc. Nếu phụ thân hắn sớm lưu lại hậu thủ, chị em hắn làm sao phải nhiều lần đi giữa lằn ranh sống chết như thế?
- Không phải hậu thủ phụ thân lưu lại, chẳng lẽ trên thế giới này thật có thần thuật? Ta đúng là Thánh Chủ Thanh Loan tộc, tương lai có thể dẫn dắt Thanh Loan tộc trở lại chốn cũ? Đúc lại huy hoàng?
Lục Ly triệt để mê mang.
Ngồi suốt một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn Lục Ly vẫn chưa nghĩ thông.
Bên ngoài có thị nữ tới bẩm báo, nói Dạ Tra đã chuẩn bị tiệc tối, lát nữa sẽ đích thân tới mời Lục Ly đi qua.
Lục Ly lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu sang một bên, hắn quyết định không thèm nghĩ nữa. Bởi vì bất luận nói thế nào, trước mắt việc này đối với hắn là có lợi, hắn không gặp nguy hiểm tính mạng, ngược lại được đến một đám thủ hạ.