Chương 213: Dốc hết toàn lực
Lục Ly nhướng mày, khó hiểu nói:
- Dạ tộc trưởng, nếu các ngươi đều chưa từng ra ngoài, làm sao các ngươi biết cừu gia các ngươi còn sống? Vạn nhất bọn hắn diệt tộc rồi thì sao? Vạn nhất bọn hắn sa sút rồi thì sao?
- Diệt tộc? Không thể nào!
Dạ Tra lắc đầu cười nói:
- Thánh Chủ ngươi có lẽ còn không biết cừu gia của chúng ta cường đại đến cỡ nào, bọn hắn sừng sững trên đỉnh cao Trung Châu, là gia tộc cường đại nhất trên thế giới này. Mới qua mấy ngàn năm, gia tộc cường đại như thế làm sao có thể diệt vong? Hơn nữa cừu gia hai tộc chúng ta không phải chỉ một gia tộc, mà là sáu gia tộc, sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu.
- ...
Lục Ly ngượng ngùng sờ lên cánh mũi, Trung Châu nghe nói là đại lục bao la nhất trên thế giới này, so với Bắc Mạc thì lớn gấp mấy chục lần. Trung Châu là nơi chiến lực võ giả mạnh nhất, tùy tiện một gia tộc cường đại nơi đó đều có thể quét ngang Bắc Mạc.
Cừu gia Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc lại là sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu. Mà Lục Ly làm Thánh Chủ của bọn hắn, phải dẫn dắt bọn hắn quay về tổ địa, khôi phục vinh quang năm xưa?
Nói cách khác...
Lục Ly phải giúp hai tộc đối kháng sáu đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu?
Nghĩ tới đây, Lục Ly nhíu mày, khóe miệng co quắp. Hiện tại đến cả Trung Châu hắn đều không đi được, càng đừng nói đến đối kháng với sáu đại gia tộc Trung Châu, sáu đại gia tộc tuỳ ý đi ra một tên quét rác đều có thể một chưởng vỗ chết hắn.
Dạ Tra nhìn Lục Ly vài lần, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra một tia ý cười nói:
- Thánh Chủ không cần áp lực quá lớn, Thánh Chủ còn trẻ, chúng ta có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi Thánh Chủ quật khởi. Nếu Thánh Chủ đã là người tiên tổ vận dụng Thiên Sách Thuật tính ra, như vậy rốt cục sẽ có một ngày ngươi thẳng tới mây xanh, chúng ta cũng sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi.
Dốc hết toàn lực!
Bốn chữ này khiến tròng mắt của Thiên Đà Tử đột nhiên co rụt lại, nhìn sang Lục Ly, trong mắt toàn là hâm mộ và đố kỵ, tiểu thế giới này không tính quá lớn, nhưng dù nhỏ đến mấy cũng là tiểu thế giới.
Then chốt là thiên địa huyền khí ở tiểu thế giới này quá nồng nặc, nhất định có thể dựng dục ra vô số thiên tài địa bảo. Dạ Tiểu Tịch mười một mười hai tuổi liền có thể đạt tới Hồn Đàm cảnh, không cần phải nói cũng biết từ nhỏ nhất định đã nuốt thiên tài địa bảo như là ăn cơm...
Giờ hết thảy đều là của Lục Ly? Như vậy Lục Ly sẽ có trong tay bao nhiêu tài nguyên? Có thể đổi được bao nhiêu Huyền Tinh? Quả thực không cách nào tưởng tượng…
Lục Ly cũng có chút kích động, hắn nuốt nuốt nước miếng nói:
- Đa tạ Dạ tộc trưởng, Lục Ly thực lực nhỏ yếu, sợ cô phụ kỳ vọng Dạ tộc trưởng.
- Không sao!
Dạ Tra rất khẳng định nói:
- Thánh Chủ là người Tiên Tổ chọn, dù cho sau cùng không cách nào dẫn dắt hai tộc chúng ta trở lại tổ địa, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi. Chỉ cần Thánh Chủ tận lực, trong lòng nhớ kỹ hai tộc chúng ta là được.
- Được rồi!
Nói như vậy Lục Ly không còn cảm thấy áp lực quá lớn, bất kể thế nào hiện tại đối với hắn mà nói vẫn là trăm lợi không một hại. Còn về chuyện sau này, sau này hẵng nói, nếu có thể giúp hai tộc, hắn tự nhiên sẽ giúp, ân giọt nước sẽ báo đáp bằng suối nguồn.
Ục ục...
Thiên Đà Tử nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, có chút căng thẳng hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ở chỗ này của các ngươi có tinh tài rèn đúc Mệnh Luân không?
Dạ Tra nhàn nhạt quét nhìn Thiên Đà Tử một cái, thuận miệng nói:
- Có, linh tài ngưng tụ mấy trăm lần Mệnh Luân ta đều có.
Thiên Đà Tử bỗng chốc kích động, đưa mắt nhìn về phía Lục Ly. Ý tứ rất rõ ràng, để Lục Ly giúp hắn xin một chút tài liệu, hắn muốn lập tức xung kích Mệnh Luân Cảnh.
Lục Ly trực tiếp không nhìn ánh mắt Thiên Đà Tử, ở trong rừng cây Thiên Đà Tử bỏ hắn lại, một mình đào tẩu, lúc này Lục Ly vẫn còn canh cánh trong lòng. Muốn hắn hỗ trợ xin linh tài, nằm mơ! Thậm chí Lục Ly còn cân nhắc sau khi rời khỏi đây, sẽ để Thiên Đà Tử cút đi.
Dạ Tra quét mắt nhìn Lục Ly một cái, lại nhìn Thiên Đà Tử, tựa hồ đoán được điều gì, hắn như cười mà không phải cười liếc sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi xung kích Mệnh Luân cảnh rất nhiều lần rồi đúng không? Thân thế nguyên khí đều bị tổn thương, dù cho ngươi vô tận tài liệu, đời này ngươi cũng đừng hòng rèn đúc Mệnh Luân.
- Hả?
Thiên Đà Tử biến sắc, tròng mắt lấp lánh đảo quanh, chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng chỉ điểm.
- Không cần chỉ điểm.
Dạ Tra cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu ta giúp ngươi, chỉ cần ba ngày ngươi liền có thể rèn đúc Mệnh Luân.
Oanh!
Trong đầu Thiên Đà Tử tựa như rền vang kinh lôi, thân thể già nua rung động kịch liệt, thiếu chút quỳ xuống trước mặt Dạ Tra, hắn đứng bật dậy chắp tay nói:
- Mong Dạ tộc trưởng giúp ta, đại ân Thanh Loan Tộc, Thiên Đà Tử ghi khắc trong tim, đời này không dám quên.
- Ngươi cầu ta cũng vô dụng.
Dạ Tra khoát tay, hắn nhìn sang một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc, nói:
- Lão Tam, ngươi trước mang hắn đi ra, ta có vài lời muốn nói với Thánh Chủ.
Trưởng lão kia làm động tác thỉnh mời, Thiên Đà Tử thấp thỏm liếc nhìn Lục Ly. Kẻ sau không nhìn hắn lấy một lần, Thiên Đà Tử đành chỉ còn biết thất thểu đi theo ra ngoài.
- Thánh Chủ!
Đợi Thiên Đà Tử rời đi, Dạ Tra mới nhìn vào Lục Ly nói:
- Tên Thiên Đà Tử này là người thế nào với Thánh Chủ? Cần ta giúp hắn không?
- Không cần!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Hắn chỉ là một con bạch nhãn lang, trong rừng rậm ta thiếu chút bị Huyền thú giết, hắn lại bỏ chạy một mình, loại người như thế thì giúp làm gì?
Dạ Tra nhìn ra thái độ khó chịu của Lục Ly đối với Thiên Đà Tử, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là thế này, ta trồng hồn trùng vào trong đầu Thiên Đà Tử để hắn hoàn toàn nghe lệnh ngươi, sau đó lại giúp hắn rèn đúc Mệnh Luân? Thiếu chủ muốn đi ra ngoài, bên người có tên võ giả Mệnh Luân cảnh bảo hộ cũng an toàn chút, dù sao hiện giờ chúng ta vẫn chưa ra ngoài được.