Bất Diệt Long Đế

Chương 22: Cắt đứt hai chân của ngươi

Chương 22: Cắt đứt hai chân của ngươi
Lục Ly nhìn thấy người trẻ tuổi kia vội vàng chạy đi, nội tâm có chút nặng nề, không cần đoán người này khẳng định là tay chân do Địch Hỏa phái tới, chỉ chờ hắn lộ diện.
Hắn vội vàng tiến vào phòng, Lục Linh đang dọn dẹp phòng ở, nàng cũng không có mang theo bao nhiêu thứ, chỉ thu thập một ít nữ trang quần áo, mang chút thịt khô nước sạch, vài cuốn sách trên giá cũng được cẩn thận cất vào bọc.
- Tỷ tỷ, chúng ta phải lập tức rời đi.
Lục Ly nói sự tình bên ngoài có người theo dõi, sau khi Lục Linh nghe xong lại không có quá nhiều lo lắng, tiếp tục thu thập đồ đạc của nàng.
Chờ thu thập xong, nàng mới thản nhiên ngồi xuống ghế nói:
- Không đi được, bọn hắn đã phái người theo dõi, một khi chúng ta rời khỏi sẽ lập tức bị đuổi giết, chờ bọn hắn tới đi.
- Chờ bọn hắn đến?
Lục Ly nắm chiến đao mà Hồng lão cho hắn, lạnh giọng nói:
- Tỷ tỷ, nếu không chúng ta quang minh chính đại đi ra bộ lạc, có Lục thúc công ở đây, đám người Địch Hỏa không dám quá phận?
Lục thúc công là tộc lão của mạch hắn, ở trong tộc uy vọng rất cao. Trước kia có hắn đè ép, Địch Bá nhất mạch mới không dám làm loạn, bằng không bọn hắn sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc.
- Vô dụng!
Lục Linh lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay ngươi kéo quan tài nên không biết, Lục thúc công đã ngã bệnh, không xuống giường được. Đám người Địch Hỏa muốn động thủ, đoán chừng sẽ không để Lục thúc công biết bất cứ tin tức gì.
- A?
Trong mắt Lục Ly lóe lên vẻ lạnh lẽo, sau đó cắn răng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, đệ sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn tỷ. Ai dám thương tổn tỷ, phải bước qua thi thể của đệ.
- Đệ đệ ngốc!
Lục Linh thản nhiên cười nói:
- Tỷ tỷ không có mảnh mai như đệ tưởng tượng, lát nữa đệ nghe ta an bài là được. Nếu đám người Địch Hỏa dám tìm đệ phiền phức, tỷ tỷ để bọn hắn hối hận vì làm người.
- Vâng...
Nhìn vẻ mặt thong dong bình tĩnh của Lục Linh, Lục Ly có chút an tâm. Giờ khắc này Lục Linh mang đến cho hắn cảm giác giống như quân sư bày mưu nghĩ kế, hết thảy đều ở trong tính toán của nàng.
- Lục Ly, cút ra đây!
Qua gần nửa giờ, một tiếng quát khẽ từ bên ngoài truyền vào, Lục Ly nhìn Lục Linh một cái, trên người tỏa ra sát khí. Hết thảy đều ở trong dự liệu của Lục Linh, đối phương đến thật nhanh, bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.
- Uống hết chén trà này rồi ra ngoài.
Lục Linh rót một ly trà, Lục Ly nghi ngờ nhìn nàng, đến lúc nào rồi còn uống trà?
Bất quá hắn đã quen nghe Lục Linh, nâng chung trà lên uống, nhưng mới uống một nửa lại phun ra hỏi:
- Tỷ tỷ, đây là trà gì? Sao có mùi là lạ?
- Trà ngon, uống đi.
Lục Linh cười thần bí, Lục Ly cắn răng uống vào, sau đó xách đao đi ra. Xuyên thấu qua tường đất, hắn nhìn thấy bên ngoài tới mười mấy người, bất quá hắn không có nhìn thấy Địch Hỏa Địch Thiên, chỉ nhìn thấy Địch Hãn mang theo mười tộc nhân.
Lục Ly cách tường đất trầm giọng hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì?
- Ngươi cứ nói đi?
Da thịt của Địch Hãn màu đồng cổ, rắn chắc như một con sư tử, âm trầm nói:
- Ngươi làm chuyện gì chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Giờ phút này Địch Hổ Địch Cổ Địch Bình còn nằm ở trên giường, làm đường ca của bọn hắn, ta phải trả thù thay bọn hắn. Ngươi là tự mình cắt đứt hai chân, mang theo tỷ tỷ mình lăn ra bộ lạc. Hay ta giúp ngươi cắt đứt, rồi ném tỷ đệ các ngươi ra ngoài?
Cắt đứt chân!
Nhìn diễn xuất và thần sắc của đám người Địch Hãn, xem ra hôm nay là quyết tâm muốn phế hắn, không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua.
Lục Ly không muốn làm to chuyện, hắn sắp thức tỉnh huyết mạch, còn có thể gia nhập Liễu gia. Hiện tại đại chiến với đám người Địch Hãn, có chút được không bù mất.
Lực lượng của hắn tăng nhiều, đã đến vạn cân cự lực, nhưng đối đầu với Địch Hãn tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vẫn không có nắm chắc.
Địch Hãn hai mươi bảy tuổi, sớm đã tu luyện ra huyền lực, cũng học được hai loại huyền kỹ. Chiến bại cũng chẳng có gì, bị đánh cho một trận, ăn chút đau khổ mà thôi, coi như gãy chân một hai tháng cũng có thể khôi phục, Lục Ly chỉ sợ tỷ tỷ của mình bị khuất nhục.
Hắn lạnh giọng nói:
- Địch Hãn, ta kích thương đám người Địch Hổ, là bọn hắn khi dễ ta, vũ nhục tỷ tỷ của ta trước. Ta cuối cùng không có hạ nặng tay, càng không phế tay chân của bọn hắn. Các ngươi xem tỷ đệ chúng ta không vừa mắt, bây giờ chúng ta liền rời khỏi bộ lạc, như thế nào?
- Ha ha ha!
Địch Hãn cười ha hả, đùa cợt nói:
- Đánh người xong liền muốn chạy, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Mấy vị thẩm thẩm của ta mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, không cắt đứt hai chân của ngươi, ta làm sao ăn nói với các nàng? Đừng nói nhảm... Ta đếm tới ba, nếu ngươi không tự đánh gãy chân, chúng ta sẽ giúp ngươi. Bất quá vạn nhất không cẩn thận, làm đứt xương cốt cả người, đánh gãy một cái chân khác của tỷ tỷ ngươi, vậy thì đừng trách ta.
- Chỉ bằng ngươi?
Đúng lúc này, cửa phòng đẩy ra, Lục Linh chống quải trượng đi tới, ánh mắt nàng cách tường đất nhìn nơi xa một chút, cao giọng nói:
- Địch Hỏa, Địch Thiên, đã muốn kết ân oán, vì sao giấu đầu lộ đuôi? Là nam nhân thì ra đi.
- Ha ha!
Nơi xa, trong một gian phòng, hai thanh niên đi ra, một người mặc võ sĩ bào màu trắng, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm trường kiếm, lúc đi long hành hổ bộ, khí độ khá bất phàm.
Một người khác vóc dáng thấp bé, mắt tam giác, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn một cái liền làm người sợ hãi.
Thanh niên võ sĩ bào màu trắng chính là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc Địch Hỏa, tuy hắn và Địch Hổ là cùng mẹ sinh ra, nhưng bề ngoài lại khác xa, khí độ càng thiên địa khác biệt.
Địch Hỏa thản nhiên nhìn Lục Linh, mở miệng nói:
- Lục Linh, việc này đừng trách ta, đệ đệ ngươi đánh gãy xương đám người Địch Hổ, mẫu thân và hai vị thẩm thẩm muốn chúng ta ra mặt. Chúng ta cũng không có cách, nếu không... để Lục Ly đánh gãy hai chân, việc này coi như thôi?
- Ha ha!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất