Chương 226: Bản nguyên tinh huyết
Bản nguyên tinh huyết rất trân quý, nhất là bản nguyên tinh huyết của Huyền thú cường đại. Thú Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên từng dẫn lên rất nhiều đại gia tộc siêu cấp tranh đoạt, thậm chí ngay cả đại thế lực ở Thanh Châu đều bị cuốn vào.
Thú Hoàng thưa thớt, giọt máu này khẳng định không phải Thú Hoàng, bằng không sớm đã oanh động Thiên Đảo Hồ.
Không phải Thú Hoàng, không thể xác định phẩm giai, không thể xác định thuộc tính, như vậy giá trị liền thấp đi nhiều.
Một tên lão giả đứng dậy hỏi:
- Vân Cơ, ta muốn hỏi xem bản nguyên tinh huyết này lấy được từ đâu? Vì sao không thể xác định nguồn gốc của nó?
Vân Cơ cười khổ nói:
- Giọt bản nguyên tinh huyết này và chiến xa đỏ tía cùng thu được từ trong một nơi di tích cổ, đương thời nó đã được chứa ở trong chiếc bình kia. Cho nên chúng ta không cách nào căn cứ nguồn gốc đưa ra phán định, bởi vì thời gian cất giữ quá lâu, cũng không cách nào phán định đến cùng là tinh huyết của Huyền thú cấp bậc gì.
Lời này của Vân Cơ khiến càng nhiều người mất đi hứng thú, thời gian cất giữ đã lâu như vậy, phỏng chừng khí huyết bên trong giảm đi không ít, quan trọng nhất là không biết phẩm tính, mua để làm gì?
- Một trăm vạn Huyền Tinh!
Vẫn có người ra giá, là một công tử trong nhã các tầng trên, xem ra công tử này là định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tính mua về nghiên cứu một phen.
- Ba trăm vạn!
Một tiếng nói khàn khàn vang lên, dẫn lên vô số người chấn kinh, lại có đứa ngu trực tiếp nâng giá hai trăm vạn? Nâng giá như vậy không phải là cố tình đấy chứ?
Khi mọi người lần theo thanh âm nhìn lại, toàn trường lập tức nghẹn lời, bởi vì người kêu giá chính là đứa ngu ngốc mang mặt nạ Lệ Quỷ vừa nãy.
Vừa rồi hắn hô ba trăm vạn, đã bị phạt nặng, giờ lại dám tiếp tục kêu giá, hắn không sợ bị đấu giá trường khiêng đi ra?
Quả nhiên!
Sau khi Lục Ly hô lên giá cả, nụ cười trên mặt Vân Cơ cứng lại, sắc mặt nam tử ngồi trong góc hàng thứ nhất cũng có chút bất thiện, còn về Chiêm Dương quản sự phụ trách duy trì trật tự hiện trường, lúc này sắc mặt càng là đen như đáy nồi.
Nể mặt còn không biết điều!
Nếu không phải Lục Ly bán ra một ít linh dược trong đấu giá trường, lúc này sợ rằng Chiêm Dương đã trực tiếp sai người ra tay bắt lại Lục Ly.
Hắn cố nén nộ khí, bước nhanh về phía Lục Ly, lạnh giọng nói:
- Lục công tử, mời ngài tôn trọng chúng ta một chút, được không?
Hai chữ sau cùng đặc biệt được nhấn mạnh, biểu thị sự phẫn nộ của Chiêm Dương, Lục Ly lại không lên tiếng. Tay lặng lẽ thả xuống, cầm giới chỉ trong tay đưa tới, nói:
- Thứ này có đáng ba trăm vạn Huyền Tinh?
Chiêm Dương thoáng kinh ngạc, tiếp lấy giới chỉ, Huyền lực lấp lánh, sau đó ánh mắt chớp qua một tia kinh dị, gật đầu nói:
- Đáng, tuyệt đối đáng một ngàn vạn.
Lục Ly nhận lại giới chỉ rồi nói:
- Vậy ta cầm thứ này đảm bảo, nếu ta không có Huyền Tinh, thứ này sẽ bán cho các ngươi? Thế nào?
- Được!
Sắc mặt Chiêm Dương lập tức dễ nhìn hơn nhiều, hắn quay người, đi đến trước mặt nam tử trung niên ở hàng thứ nhất yên ắng nói mấy câu, nam tử trung niên lập tức ra dấu tay với Triều Vân Cơ.
Vân Cơ hơi sững, nàng dừng một lát sau đó nói tiếp:
- Vừa rồi vị khách nhân kia lấy ra một kiện bảo vật quý giá. Chúng ta giám định qua, giá trị bảo vật kia quả thực trên ba trăm vạn, bởi thế lần kêu giá này hữu hiệu!
- Hả?
Rất nhiều người tại trường sửng sốt, vốn tưởng rằng đứa ngốc kia sẽ bị khiêng đi ra, không ngờ sự tình đột nhiên chuyển ngược, Lục Ly lại có thể cầm ra bảo vật giá trị ba trăm vạn Huyền Tinh làm thế chấp
Chỉ là...
Nếu hắn đã có bảo vật, vì sao vừa rồi không lấy ra? Chẳng lẽ vừa rồi là hắn thuận miệng kêu giá, cố ý khiêu khích Bạch Hạ Sương? Lúc này mới thật sự muốn mua đồ?
Một hơi nâng giá hai trăm vạn, rất nhiều người âm thầm suy tính, chẳng lẽ giọt bản mệnh tinh huyết này đúng thật là dị bảo? Hay là đầu óc Lục Ly có chút không bình thường?
Vân Cơ thoáng ngừng lại, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp:
- Ba trăm vạn, còn ai ra giá cao hơn? Nếu không có, giọt bản nguyên tinh huyết này sẽ thuộc về vị quý khách đây.
- Ba trăm năm mươi vạn!
Công tử trẻ tuổi trên nhã các vừa rồi kêu giá lần nữa mở miệng, rõ ràng hắn cũng rất hứng thú với giọt bản nguyên tinh huyết này.
Lục Ly không chút nào do dự, giọt tinh huyết này hắn quyết phải lấy cho bằng được, bởi thế trực tiếp kêu giá nói:
- Năm trăm vạn!
Tê tê!
Một tràng tiếng hít thở sâu vang lên, Lục Ly lần nữa nâng giá một trăm năm mươi vạn, giá tiền như thế đã rất nghịch thiên. Vì một giọt bản nguyên tinh huyết không biết phẩm giai, không biết hiệu quả, làm vậy liệu có đáng không?
Trên nhã các trầm mặc, Vân Cơ cũng trầm mặc, bởi vì Vân Cơ nghe được ám thị, Lục Ly có năng lực ra giá năm trăm vạn Huyền Tinh.
Đợi chừng mấy nhịp thở, trên nhã các vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, tựa hồ đã có ý từ bỏ.
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, chỉ cần có thể nắm xuống tinh huyết này, dù có phải bán đi Không Gian Giới Chỉ cũng đáng. Hắn không có khái niệm quá lớn đối với Huyền Tinh, vì giọt bản nguyên tinh huyết này hắn có thể vứt bỏ hết thảy.
Lầu trên, Lộc trưởng lão đã bị dọa sợ, mới đầu hắn căn bản không nghĩ tới Lục Ly, nhưng lúc này tử tế quan sát một phen, phát hiện áo bào người này giống hệt Lục Ly, dáng người cũng tương tự. Then chốt là giới chỉ màu đen trong tay kia, hắn xác định trăm phần trăm chính là Lục Ly.
Lục Ly làm sao có thể có năm trăm vạn Huyền Tinh? Vì sao Lục Ly phải muốn mua giọt bản nguyên tinh huyết này? Lộc trưởng lão không biết, hắn đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử, kẻ sau lại lạnh lùng nói:
- Đừng hỏi, đừng quản, đấu giá xong chúng ta liền rời đi.
- Năm trăm vạn!
Giọng của Vân Cơ lần nữa vang lên:
- Đây là giá cao nhất trong buổi hôm nay, còn có ai ra giá cao hơn? Năm trăm vạn lần một, năm trăm vạn lần hai, năm trăm vạn...
- Năm trăm lẻ mười vạn.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh lãnh vang lên, vô số người chấn kinh theo tiếng nhìn lại, khóe miệng lập tức nhếch lên ý cười bỡn cợt.