Bất Diệt Long Đế

Chương 249: Dựa vào cái gì

Chương 249: Dựa vào cái gì
Mấy tên công tử ở kia tròn mắt đứng nhìn.
Bọn họ không phải không ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, cũng không phải không nhìn thấy bộ dạng ăn uống say mê của mấy người Bạch Thu Tuyết. Nhưng thịt là do Lục Ly nướng, nếu Lục Ly không gọi bọn hắn, chẳng lẽ cứ thế dày mặt đi qua tìm ăn?
Mấy ngày qua đều ăn lương khô, dạ dày mọi người sớm đã không được bình thường, lúc này cũng dị thường hoài niệm hương vị đồ ăn nóng hổi. Nhưng lại không ai dày mặt cứ thế đi qua, bọn hắn xuất thân hào môn, trong xương tủy đều là ngạo khí.
- Ăn ngon, tay nghề Lục Ly ngươi được lắm!
Bạch Thu Tuyết ăn xong miếng thịt, nhịn không được tán dương, tính cách nàng một mực rất trầm ổn, lúc này lại nhịn không được, đưa tay nói:
- Ta muốn ăn thêm một chút.
Lục Ly mỉm cười lại cắt cho nàng một miếng, bên kia Bạch Hạ Sương cũng đã ăn xong, than thở nói:
- Lục Ly, lại cho ta một miếng. Thịt ngươi nướng còn ngon hơn cả đầu bếp Bạch gia chúng ta, sau này ngươi đừng làm đảo chủ, cứ tới Bạch Đế Sơn làm đầu bếp cho nhà chúng ta.
Lục Ly nhịn không được cười lên, cảm quan với Bạch Hạ Sương cũng không còn khó chịu như trước, đây chỉ là đứa trẻ bị chiều hư, bản tính ngược lại không xấu.
- Lục công tử, có thể cho ta một miếng không?
Hứa Phương Phỉ vẫn chưa thỏa mãn, mong đợi nhìn Lục Ly.
Đám công tử bên kia hai mắt trợn tròn, con hươu lớn như vậy, mắt thấy đã ăn gần nửa, nếu bọn hắn còn không tới tham gia, trễ chút phỏng chừng đến xương cũng không thừa.
Khục...
Bạch Cô khẽ ho khan một tiếng, Bạch Thu Tuyết giật mình quay đầu nhìn lại, đám công tử lập tức ngoảnh đầu đi, giả bộ như đang thưởng thức phong cảnh.
Xì…
Bạch Thu Tuyết cười một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, chia cho bọn hắn một chút được không?
Lục Ly nhìn đôi mắt Bạch Thu Tuyết đã cười thành vầng trăng khuyết, nhịn không được mềm lòng, khẽ gật đầu, Bạch Thu Tuyết ngoắc nói:
- Chư vị công tử cũng tới nếm thử đi, tay nghề Lục Ly tuyệt lắm.
- Thật không? Để ta nếm thử xem.
Bạch Cô cười tủm tỉm đi tới, đám công tử còn lại vừa thấy vậy, lập tức không cố được dè dặt, vây đi qua thuần thục phân sạch số thịt hươu còn lại.
- Tàm tạm... cũng ăn được!
Một tên công tử ăn đến độ miệng đầy là dầu, miệng lại vẫn khinh thường nói.
Lục Ly mắt lạnh nhìn sang, tên công tử kia lập tức bưng lấy thịt chạy ra nơi xa, tựa hồ sợ bị Lục Ly đoạt đi vậy...
Ăn lửng dạ, đám người Bạch Cô lần nữa thăm dò sơn cốc một phen, sau khi xác định không có nguy hiểm, cả bọn mới tìm tới một nơi trống trải, trước ngủ một giấc nghỉ ngơi.
Một đám tiểu thư tiến vào rừng cây nhỏ, lấy vải vóc làm đệm, còn dùng băng gạc quây lại, làm thành một trướng bồng giản dị.
Riêng đám công tử ca thì lại rất đơn giản, tìm một ít cỏ dại và lá cây làm đệm, cứ thế ào ào ngủ say.
Lục Ly tới bên rìa sơn cốc, dùng Kình Thiên Kích mới đặt làm gần đây chặt một ít đại thụ, lại từ trong Không Gian Giới Chỉ cầm ra ít dây thừng, sau đó giày vò một phen, bận rộn tầm nửa canh giờ kiến tạo một căn nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ rất đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc giường, nhưng so với chỗ đi ngủ của những người còn lại thì tốt hơn nhiều.
Lục Ly tiêu tốn thời gian đi dựng căn nhà gỗ này không hoàn toàn chỉ là vì đi ngủ thoải mái, mà còn vì... kín đáo.
Ở bên trong nhà gỗ, hắn lấy ra hai kiện bảo vật được đến khi trước, trước đây hắn không rảnh rỗi để xem, lúc này đã triệt để an toàn, tự nhiên phải cầm ra giám thưởng một phen.
Hắn cầm lấy Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp luyện hóa, kết quả lại khiến hắn thất vọng. Không Gian Giới Chỉ đúng thật là Không Gian Giới Chỉ, chỉ là bên trong lại không có thứ gì, hoàn toàn là một chiếc Không Gian Giới Chỉ rỗng tuếch.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, bảo vật xuất hiện đầu tiên đương nhiên sẽ không quá tốt, một chiếc Không Gian giới cũng đáng ngàn vạn Huyền Tinh, thế đã tính là rất không sai.
Lục Ly lại lấy cuốn sổ ra lật xem, quét mắt nhìn mấy lượt liền nhíu mày, bởi vì kiểu chữ này không phải kiểu chữ thường dùng, mà là kiểu chữ triện. Kiểu chữ tương tự như chữ trên tổ bia Thanh Loan Tộc ở tiểu thế giới, Lục Ly căn bản đọc không hiểu.
- Quay đầu để Thiên Đà Tử đọc xem sao.
Lục Ly nhìn mấy lần rồi thu lại, hắn ngồi một lát, sau đó ngã trên giường ào ào ngủ say.
Phanh phanh phanh!
Vừa mới ngủ một lát, Lục Ly cảm giác nhà gỗ bị người đạp mấy cước, tròng mắt đột nhiên mở ra, âm thầm vận chuyển Huyền lực, ánh mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài.
Nhà gỗ không cao, cửa cũng rất thấp, Lục Ly chỉ thấy bên ngoài có một nữ tử váy hoa quần trắng, lại không nhìn thấy đầu.
Hắn cúi người đi ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia, không chút nghĩ ngợi hỏi:
- Sương tiểu thư, ngươi không đi ngủ, tới đá cửa phòng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ chung với ta?
- Phi!
Người tới quả nhiên là Bạch Hạ Sương, đương nhiên nếu là Bạch Thu Tuyết chắc chắn sẽ không thô lỗ đá nhà gỗ. Nàng đỏ mặt lườm hắn một cái, trừng mắt nói:
- Lục Ly, ngươi dám khinh nhờn bản tiểu thư? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?
Lục Ly đang ngủ ngon lành, không rảnh để bậy bạ với Bạch Hạ Sương, hắn khoát tay nói:
- Có việc gì thì nói nhanh lên, ta còn đi ngủ.
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương hừ hừ hai tiếng, có chút khó chịu nói:
- Tỷ tỷ ta nói nền đất nhấp nhô, còn có con kiến, ngủ được không thoải mái, thế nên muốn mượn nhà gỗ của ngươi ngủ một tối. Lục Ly, ngươi thân là nam nhân đại lão gia, ngủ bên ngoài một đêm thì đã sao.
- Tỷ tỷ ngươi?
Lục Ly trừng mắt nhìn nàng, Bạch Thu Tuyết há lại đưa ra yêu cầu vô lý thế này. Mượn, thế này mà là mượn? Phải là cướp trắng mới đúng.
Lục Ly không nể mặt Bạch Hạ Sương, trực tiếp nói thẳng:
- Để Thu Tuyết tiểu thư tới đây, nếu nàng nói muốn mượn, ta liền cho các ngươi mượn, ta và ngươi không quen.
Nói xong Lục Ly chui lại vào trong nhà gỗ, Bạch Hạ Sương hung hăng trừng Lục Ly một cái, trong mắt bốc lên hơi nước, chạy thẳng về lại trong rừng cây.
Lục Ly mặc kệ nàng, hắn không phải nô bộc Bạch gia, dựa vào cái gì mà phải tặng không cho Bạch Hạ Sương?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất