Bất Diệt Long Đế

Chương 258: Đạo tâm

Chương 258: Đạo tâm
Đáng tiếc nhân tài như thế lại bị bức ép rời khỏi Thiên Vũ Quốc, từ thái độ hai tỷ muội Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đối với hắn thì thấy, sợ rằng Lục Ly vĩnh viễn sẽ không quay lại Thiên Vũ Quốc.
Bởi vì Vũ gia tồn tại, dù hắn muốn trở về phỏng chừng cũng rất khó...
Thiên phong nguy nga, dốc đứng nhập mây.
Cự phong thẳng tắp thành hình mũi khoan, dưới chân núi là vô số bậc thang đá xanh đâm thẳng lên, giữa sườn núi là một đường Đăng Thiên Lộ tựa như Cự Long vờn quanh, uốn lượn tới đỉnh.
Trên đỉnh núi, bốn dây xích sắt thô to buộc lại một chiếc quan tài hoàng kim khổng lồ, quan tài không hề có ánh sáng lấp lánh, lại có khí xanh nhàn nhạt như mây mù lượn quanh, quỷ dị mê ly.
Trên từng nhánh sơn đạo dưới núi, từng đám người chính đang ra sức mạo hiểm trèo lên thang đá, thỉnh thoảng có người chạm phải cấm chế, dẫn lên một đạo tử lôi nhỏ mịn từ trời giáng xuống.
Hoặc có gai nhọn từ dưới lòng đất xuyên qua đá xanh đâm thẳng lên, hoặc là hai bên có phong nhận bắn tới, hỏa diễm phun ra, khiến vô số công tử tiểu thư muốn leo lên thang đá phải chùn bước.
Thử mấy lần, đại đa số tiểu thư đã vứt bỏ, các nàng sợ. Bảo vật tài phú huyền kỹ cố nhiên quan trọng, nhưng nếu bị điện giật đến toàn thân cháy đen, lông tóc thiêu trụi, các nàng tình nguyện không muốn bảo vật.
Chỉ có ba nhánh thang đá là còn có người đang kiên trì, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư Dạ Vũ Hàm đều lấy ra chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, để một người đi trước dò đường, các nàng ở phía sau theo đuôi mà lên.
Cấm chế không phải là quá khủng bố, dù không mặc chiến giáp cùng lắm cũng chỉ là bị thương lăn xuống mà thôi. Sau khi mặc vào chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, gai nhọn phong nhận và hỏa diễm đều gần như có thể bỏ qua, chỉ có lôi điện từ trời giáng xuống là hơi phiền toái, mặc chiến giáp cũng chịu không được, sẽ bị giật cho toàn thân bốc khói đen, da dẻ cháy xém.
Ba đội nhân mã đã đổi ba bốn lượt người, chỉ cần chiến giáp chưa hủy đi, người bị thương có thể đổi. Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư có được lực hiệu triệu tuyệt đối trong đội ngũ của mình, có thể lệnh cho từng người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, giúp các nàng mở đường.
Chỉ có bên phía Lục Ly là thoải mái nhất, giữa lúc ba đội nhân mã mới leo lên mấy trăm bậc thềm đá, các nàng đã lên hơn sáu ngàn bậc, trong khi thang đá chỉ có tổng cộng gần vạn bậc, tính ra bọn hắn đã lên được hơn một nửa.
- A...
Người đi trước dò đường bên phía Dạ Vũ Hàm lại bị lôi điện đánh trúng, lăn xuống, được người trong đội ngũ đỡ lấy. Lập tức có người cởi ra chiến giáp, cho hắn uống thuốc chữa thương, để hắn nghỉ ngơi an dưỡng ngay tại chỗ, một người khác lại mặc vào chiến giáp tiếp tục tiến lên.
Bốn đội ngũ mỗi đội có hơn hai mươi người, đội ngũ Dạ Vũ Hàm và Đỗ Tử Lăng đã mất đi vài người trong mê cung, song vẫn còn mười mấy người. Trừ đi đám tiểu thư không dám đi lên, tính ra cũng có mười một mười hai người.
Đám công tử phổ thông trong mỗi nhóm lúc này đều đã rõ ràng, mục đích bọn hắn đi theo lên núi chính là vì dò đường, làm đá kê chân cho một hai người cường đại nhất trong nhóm.
Bọn hắn không thể nào leo lên núi đỉnh, đây là thang lên trời, mặt trên còn có một sơn đạo vòng quanh nữa, nơi đó chắc chắn càng sẽ không dễ bò hơn dưới này.
Bởi thế bọn hắn đều tính toán tốt rồi, sẽ tận lực mở đường cho một hai người mạnh nhất trong nhóm, chỉ cần những người này lấy được chí bảo, dù không chia cho bọn hắn, ít ra cũng sẽ nhớ được ân tình.
Thực lực mạnh nhất trong các nhóm thật ra cũng là người có thân phận địa vị tôn quý nhất, tỉ như Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Tử Liên Nhi, Vũ Linh Hư. Bọn họ hoặc là con em Vương tộc, hoặc là đệ tử gia tộc ngũ phẩm, có thể giúp bọn họ một lần, quay đầu tự nhiên sẽ có chỗ tốt.
- Tăng nhanh tốc độ!
Đỗ Tử Lăng thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã lên hơn bảy ngàn bậc thang đá, lập tức nổi giận thúc giục nói. Tên công tử dò đường của nhóm hắn cắn răng một hơi nhảy qua năm bậc thang đá, lại bất ngờ không đụng chạm cấm chế, đám người Đỗ Tử Lăng vội vàng nhảy lên theo.
- Tỷ tỷ gắng lên!
Phía dưới Bạch Hạ Sương bị đám người Bạch Vanh trông chừng, tuy không có cơ hội lên thang đá, nhưng vẫn cứ hưng phấn không thôi, một mực ở dưới không ngừng kêu to.
Thực lực Bạch Thu Tuyết rất mạnh, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi của Thiên Đảo Hồ, so với Bạch Cô và Bạch Hạ Sương thì đều mạnh hơn, chỉ cần nàng có thể lên đỉnh núi, tất cả bảo vật đều là của nàng.
Rầm rầm rầm!
Không ngừng có người bị cấm chế đánh trúng, tùy theo càng trèo lên cao, người sót lại của các nhóm lại càng ít. Lúc ba đội ngũ leo được nửa đường, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã trèo xong toàn bộ bậc thang đá, đứng sừng sững giữa sườn núi.
- Đi lên!
Giữa sườn núi có một vùng đệm, là một nhánh sơn đạo rộng rãi, xoay tròn một vòng vây quanh sườn núi. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đứng ở đó, nhìn xuống từng bóng người nhỏ như nắm tay dưới chân núi, hai người liếc nhau khẽ cười.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết vung tay lên, cơ hội tốt như vậy không trân trọng, chẳng phải thẹn với trời cao. Lục Ly để Tiểu Bạch đi trước dò đường, vòng theo sơn đạo chạy tới lối vào hướng lên đỉnh.
Trên sơn đạo không có cấm chế, hai người nhẹ nhàng đi tới cửa vào. Con đường này cũng là từng bậc thang đá, không biết có bao nhiêu bậc. Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, từng bậc từng bậc một, lại không thấy đụng chạm bất kỳ cấm chế gì.
- Không có cấm chế?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, cả hai đều không giấu được kinh ngạc, hai người nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất. Vừa đạp lên thang đá, thân thể hai người lập tức trầm xuống, Bạch Thu Tuyết kinh hô:
- Cấm chế trọng lực!
Lục Ly cảm giác bả vai đột nhiên như bị một tảng đá lớn đè xuống, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, trọng lực trên sơn đạo uốn lượn lên núi này tuyệt đối đừng tăng lên a, bằng không hắn sợ rằng khó mà leo lên đỉnh được.
Muốn cái gì tới cái đó...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất