Bất Diệt Long Đế

Chương 257: Đáng tiếc một nhân tài

Chương 257: Đáng tiếc một nhân tài
Hí hí!!
Tiểu Bạch bắn ra từ trong tay áo, mũi nhỏ khịt khịt một cái, sau đó trực tiếp chạy lên bậc thang đá xanh.
Hí hí!!
Tiểu Bạch thoáng chốc đã vụt qua năm bậc thang đá, kiêu ngạo quay đầu nhìn lại Lục Ly, Lục Ly giơ ngón tay cái lên, liếc sang Bạch Thu Tuyết nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, hai chân Lục Ly giậm mạnh, bay thẳng nhảy lên năm bậc thang đá, thang đá không thấy có bất kỳ phản ứng gì, xem ra ở mấy bậc này còn không có cấm chế.
Hưu!
Bạch Thu Tuyết theo sát mà đến, hiếu kỳ nhìn Tiểu Bạch nói:
- Lục Ly, con thú nhỏ này của ngươi thuộc chủng loại gì? Không ngờ lại có thể phát hiện cấm chế?
Lục Ly khẽ cười, lại không nói gì thêm mà chỉ nhắc nhở Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, tiếp tục dò đường, cẩn thận chút.
Hí hí!
Trong mắt Tiểu Bạch chất đầy vẻ ngạo nhiên, chân ngắn đạp một cái, lần nữa nhảy qua bốn bậc thang, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết vội vàng đi theo.
Tiểu Bạch tựa hồ trời sinh có cảm giác lực đối với cấm chế, nó một hơi nhảy qua ba bốn bậc thang, lại một lần đều không dẫn phát cấm chế. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết cứ thế đi theo, nhẹ nhàng vượt qua hơn trăm bậc thang đá.
Oanh!
Lúc này bên trái đột nhiên truyền đến tiếng nổ, hai người liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy phía bên kia cũng có một đường thang đá, có người vừa bị lôi điện đánh cho toàn thân bốc lên khói đen, lăn lộn đi xuống.
- Bạch Ảnh!
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần mới nhận ra được, nàng thấy Bạch Ảnh được một vị tiểu thư đỡ lấy, chính đang nuốt đan dược chữa thương, hẳn là không chết, lúc này trong lòng mới thả lỏng phần nào.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi dạo quanh bốn phía, nếu gặp phải người nhóm chúng ta, nói cho bọn họ chú ý cẩn thận, đừng mạo muội bò lên thang đá. Có thể nghĩ cách từng bước thăm dò, không có cấm chế hẵng lên, tốc độ có thể chậm chút, nhưng nhất định không được mạo hiểm. Nhất là Sương nhi, ngươi dặn nàng phải tuyệt đối cẩn thận, không được thì đừng cố đi lên.
Bạch Thu Tuyết vốn định chờ đám người Bạch Hạ Sương tới sau đó mới đi lên, nhưng bảo khố Long Đế đang ở ngay trên đỉnh núi, giờ nàng và Lục Ly đang chiếm trước tiên cơ, làm sao có thể đứng đây chờ đợi mọi người?
Lại nói Tiểu Bạch là của Lục Ly, chứ không phải của Bạch Thu Tuyết, vạn nhất Lục Ly không đợi nàng, một mình lên núi trước thì sao?
Lục Ly khẽ gật đầu, rất là tán thưởng thái độ quả quyết của Bạch Thu Tuyết, hắn không nói gì, cứ thế đi theo Tiểu Bạch chạy về phía trước, Bạch Thu Tuyết theo sát ngay sau, chỉ mất một nén hương hai người đã bước qua hơn ngàn bậc thang đá.
Oanh!
Bên phải truyền đến tiếng nổ, hai người có chút lo lắng quay đầu nhìn lại, phát hiện Đỗ Tử Lăng cũng bị lôi điện đánh xuống.
- Tỷ!
Một tiếng kêu khẽ vang lên, là giọng Bạch Hạ Sương. Lục Ly để Tiểu Bạch dừng lại, Bạch Thu Tuyết nhìn sang bên trái, thấy Bạch Hạ Sương chính đang dẫn theo hai người chạy đến, hưng phấn quơ tay nói:
- Tỷ, chờ ta, ta cũng đi lên.
- Dừng lại!
Bạch Thu Tuyết bị dọa nhảy dựng, vội nghiêm mặt quát to:
- Sương nhi, trên thang đá có cấm chế khủng bố, lần này ngươi đừng lên, ở dưới chân núi chờ ta.
- A!!!
Từ một nhánh sơn đạo khác truyền lại tiếng kêu thảm thiết, ẩn ẩn thấy được một người máu thịt be bét lăn xuống. Mấy người Bạch Hạ Sương hướng bên kia nhìn lại, phát hiện là người Thiên Vũ Quốc, người này đã đứt một bên chân, lập tức bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng thêm phần ngưng trọng, quát với Vanh công tử đang từ nơi xa băng băng chạy tới:
- Bạch Vanh, ngươi coi chừng Sương nhi, không được để nàng đi lên. Các ngươi nếu muốn lên, nhất định phải cẩn thận, không được lỗ mãng.
Bạch Vanh lĩnh mệnh, lần này Bạch Hạ Sương ngược lại không dám làm loạn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, thần sắc có vẻ rất là hưng phấn.
Chí ít hiện tại còn có tỷ tỷ và Lục Ly đi lên, lại đã vượt qua nhiều bậc thang đá như vậy, xem ra bảo khố Long Đế trên đỉnh núi sẽ về tay Lục Ly và tỷ tỷ nàng.
- Sao các nàng đi nhanh vậy được?
Ở bên kia, Đỗ Tử Lăng và Tử Liên Nhi đều nghi hoặc không hiểu, Dạ Vũ Hàm cũng dẫn theo mấy người đi tới một nhánh sơn đạo bên trái, thử mấy lần đều có người bị thương, nàng nghe được tiếng huyên náo bên này mới dẫn người đi tới.
- Đỗ Thụy, ngươi lên, thăm dò từng bậc một!
Trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng chớp qua một tia tàn nhẫn, cắn răng lấy ra một bộ chiến giáp từ trong giới chỉ. Chiến giáp này là nguyên bộ, giày mũ giáp đều có, còn là Thiên giai, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Hắn đưa chiến giáp cho một tên Hồn Đàm cảnh trung kỳ ở bên cạnh, kẻ sau cắn răng mặc vào, từng bước một thử bước lên, tìm kiếm lộ tuyến an toàn.
Keng keng keng
Lên đến thềm đá thứ ba, mặt đá xanh dưới chân bật ra gai nhọn, chẳng qua Đỗ Thụy mặc giày, căn bản không đâm vào được, thậm chí hắn còn nhờ đó mượn lực phóng lên.
- Nhớ kỹ ở thềm đá kia có cấm chế.
Đỗ Tử Lăng lại hạ lệnh với một người khác, người kia lấy ra giấy bút từ trong ngực, bắt đầu ghi chép.
- Vũ Phù, ngươi mặc chiến giáp, đi lên!
Vũ Linh Hư cũng học theo, lấy ra một thân chiến giáp có sức phòng ngự cường cường đại, chính là để phòng ngừa gặp phải loại tình huống này. đại, trước khi tiến vào mộ Long Đế bọn hắn đều có chuẩn bị, mang theo chiến giáp phòng ngự
- Dạ Long Vũ, ngươi cũng lên!
Dạ Vũ Hàm cuống lên, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã đi được hơn ngàn bậc thang đá, nếu các nàng còn không tranh thủ thời gian, chờ lúc các nàng lên đỉnh núi, sợ rằng đến cả cọng lông đều không thừa.
- Đáng tiếc một nhân tài, lại bị Vũ gia bức đi ra...
Tử Liên Nhi nhìn theo bóng lưng Lục Ly và Tiểu Bạch đang lao nhanh lên núi, không khỏi khe khẽ thở dài, Tiểu Bạch thỉnh thoảng lại quay đầu về phía Lục Ly quái khiếu hai tiếng, không cần nói cũng biết con thú nhỏ này là của Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, có thể nhẹ nhàng vượt qua bậc thềm đá xanh, đây khẳng định là công lao của Lục Ly hoặc Tiểu Bạch. Cộng thêm trước đây ở trận chiến Vũ Lăng Thành, Lục Ly từng chém giết Thanh trưởng lão tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ, còn có Lục Linh thân mang Hỏa Phượng Thiên Thai... hết thảy hết thảy đều chứng minh Lục Ly bất phàm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất