Chương 302: Quang minh chính đại mà đi
Lão giả thấy Yên phu nhân đầy mặt lo lắng tiến vào, hai hàng lông mày dài trắng xóa khẽ nhăn lại, hỏi:
- Yên nha đầu, đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ gấp gáp vậy?
Yên phu nhân đắng chát nói:
- Hỉ bá, đứa ngốc Lục Ly kia về lại Thiên Vũ Quốc chịu chết. Hai nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương nghe nói thế liền ngồi chiến xa đuổi theo, dự tính tối đa hơn một canh giờ nữa là sẽ ra khỏi Thiên Đảo Hồ.
- Hả?
Lão giả lông mày trắng chính là nhân vật số hai Bạch gia, Bạch Hỉ. Vừa nghe vậy, chén trà trong tay hắn lập tức đặt xuống, cả giận nói:
- Hồ nháo, hai nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên.
Yên phu nhân khẽ thở dài nói:
- Mộ ông ngoại Lục Ly bị đào, còn có Lục thúc công gì đó bị giết, giờ đang phơi thây ngoài hoang dã. Đây rõ ràng là độc kế của Vũ gia, dùng để dẫn dụ Lục Ly đi ra Thiên Đảo Hồ.
- Lục Ly vô tâm hiệu lực cho Bạch gia chúng ta, hắn chết thì cũng thôi. Vấn đề bây giờ là hai nha đầu kia cũng đi, thám báo sợ là không cản được các nàng. Lãnh ca phế đi hai tên trưởng lão Vũ gia, Vũ Phi Giáp còn chết trong tay cường giả bí ẩn kia, vạn nhất Vũ gia len lén làm gì Sương nhi Tuyết nhi...
- Bọn hắn dám?
Hai hàng chân mày rủ xuống của Bạch Hỉ đột nhiên dựng đứng lên, tựa như hai thanh bảo kiếm xuất vỏ, phong mang tất lộ. Đồng thời trên người hắn tuôn ra khí tức như rồng như hổ, nổi giận đùng đùng nói:
- Vũ gia dám động hai nha đầu kia một đầu ngón tay, lão phu liền san bằng Vũ Đế Thành.
Yên phu nhân nghĩ nghĩ một lát liền nói:
- Hỉ bá, có cần thông tri lão tổ tông?
- Không cần!
Bạch Hỉ thoáng trầm tư, sau đó nhanh chân bước thẳng ra ngoài, vừa đi tới cửa liền rống lên:
- Truyền lệnh, để Bạch Lãnh dẫn mười tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh, cùng theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến. Vũ Hóa Thần muốn chơi, lão phu liền bồi hắn chơi đến cùng, để xem hắn có lá gan đó hay không.
Ngàn trượng dưới Thiên Đảo Hồ, có hai người tựa như hai con cá khoái tốc lao nhanh trong nước. Dưới lòng bàn chân cả hai có một chiếc Mệnh Luân bảy màu, là một lão giả lưng còng và thiếu niên áo xanh.
Hai người này không cần nói cũng biết là Lục Ly và Thiên Đà Tử, Lục Ly sau khi rời khỏi Huyết Sát Đảo liền để Thiên Đà Tử lặn xuống nước. Đi trong nước tốc độ có thể sẽ chậm chút, nhưng lại càng thêm kín đáo và an toàn.
Tốc độ Mệnh Luân rất nhanh, không hề chậm thua chiến xa đỏ tía của Bạch Hạ Sương, lực cản trong nước cũng là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Dưới hồ còn có Huyền thú, chẳng qua đều là chút ít Huyền thú cấp thấp, chỉ cần Thiên Đà Tử phóng thích khí tức, chúng căn bản không dám tới gần.
Lần này tuy Lục Ly có chú xung động, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn biết chuyến này nguy hiểm lớn nhất chính là Vũ gia, bởi thế nhất định phải kín đáo hết mức có thể, tuyệt không thể để Vũ gia thăm dò được hành tung của mình.
Đương nhiên
Lục Ly cũng nghĩ tới đây khả năng này bẫy rập Vũ gia bày ra, nhưng hắn vẫn bất chấp hết thảy đi trở về.
Nhân sinh có rất nhiều chuyện bắt buộc phải làm, dù có phải mất đi mạng sống cũng không tiếc. Tỉ như thay ông ngoại đi thu liễm di cốt, thay Lục thúc công nhặt xác. Những chuyện này mà không làm, Lục Ly một khắc đều ngồi không yên, còn thống khổ hơn cả cái chết.
Từ nhỏ Lục Linh đã dạy hắn rất làm đạo lý làm người, hiếu đạo càng là được xếp ở vị trí đầu tiên. Bởi thế dù cho từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ, Lục Ly cũng không trách các nàng.
Không có cha mẹ liền không có Lục Ly hắn, không có ông ngoại liền không có mẹ hắn, đó là người thân ruột thịt. Giờ đây thi cốt lại bị người bới ra khỏi mộ, vứt vung vẫy trong hoang dã.
Hắn không biết thì thôi, nếu đã biết việc này mà còn không đi, vậy hắn chính là kẻ bất hiếu nhất trên đời. Lục Linh biết được nhất định sẽ không nhận hắn, nếu mẹ hắn còn sống, hắn lại có mặt mũi nào đi gặp nàng
Lục Linh một mực dạy bảo, nam nhân phải có đảm đương, phải đỉnh thiên lập địa, phải có nguyên tắc và giới tuyến. Có một số việc dù biết rõ hẳn tất chết cũng phải đi làm, thế mới thực sự là nam nhân, mới có thể đỉnh thiên lập địa.
Bởi vậy nội tâm Lục Ly chưa từng có chút nào dao động, trên đường đi một mực trầm mặc không nói, suy nghĩ xem làm sao yên ắng đến Vũ Lăng Quận, làm sao không bị thám báo Vũ gia thăm dò được.
Nếu đây là âm mưu của Vũ gia, hắn lại nên ứng đối thế nào?
Lục Linh từng nói với hắn, dù tình huống tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ, lúc này cục diện còn chưa ác liệt đến trình độ kia. Lục Ly tự nhiên phải suy tư càng kỹ, phòng ngừa càng chu đáo, hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Ai cũng không muốn chết, hắn còn có quá nhiều chuyện phải đi làm.
Vận dụng Huyền lực, Lục Ly có thể kiên trì trong nước nửa canh giờ, cách mỗi nửa canh giờ lại đi lên hít thở một lần là được, Thiên Đà Tử thì càng không cần phải nói.
Lúc lần nữa ngoi lên hít thở, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi có cách gì có thể yên ắng đi đến Vũ Lăng Thành mà không bị người Vũ gia phát hiện?
Thực ra trên đường Thiên Đà Tử cũng đang một mực suy nghĩ vấn đề này, nếu đã không cách nào kháng cự mệnh lệnh Lục Ly, tự nhiên hắn phải nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mới có thể sống sót.
Hắn thần sắc ngưng trọng nói:
- Đi đường vòng, lượn quanh một đoạn đường rồi chuyển đi Vũ Lăng Thành. Đồng thời cải trang thật kỹ, ta có thể vận dụng súc cốt thuật, biến ảo ngoại hình. Chủ nhân có thể đi tìm chút thuốc nhuộm nhuộm lại đầu tóc, ngụy trang một bộ dạng nào đó, như vậy khả năng tránh thoát thăm dò sẽ được gia tăng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là lần này không phải âm mưu của Vũ gia, bằng không có nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong cạm bẫy, bởi vì cuối cùng chúng ta khẳng định đều phải đi Vũ Lăng Quận.
- Ừm, cứ làm theo ngươi nói, đi thôi!
Mấy lời sau cùng Lục Ly xem như không nghe thấy, chẳng qua trước lúc xuống nước hắn lại nói:
- Nếu sự thể không hay, đối phương xuất động võ giả Bất Diệt Cảnh thì ngươi cứ chạy đi, ta sẽ luyện hóa ấn ký trong ngọc phù bên cho ngươi.