Bất Diệt Long Đế

Chương 382: Một tên cũng không chừa

Chương 382: Một tên cũng không chừa
Nhìn lên địch nhân kéo tới đen kịt giữa không trung, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng, hộ sơn đại trận này có thể đỡ nổi nhiều cường giả như vậy công kích ư?
Quốc chủ Thiên Hàn Quốc Đỗ Hành là người có chiến lực mạnh nhất tại trường, cũng là người địa vị cao nhất, hắn vung tay rống lên:
- Tấn công!
Xùy
Mấy trăm đạo Huyền lực phóng ra, nháy mắt liền gào thét trút xuống, đủ loại đao mang kiếm mang như dải lụa sáng ngời ùn ùn lao tới, xé rách hư không hung hăng nện lên hộ sơn đại trận.
Ầm ầm ầm ầm!
Khắp nơi trên hộ sơn đại trận đều lấp lánh quang mang, tiếng nổ vang trời, quang mang bảy màu trên đó đột ngột sáng chói, gai mắt dị thường.
- Hả?
Người phía dưới quảng trường đều thấp thỏm nhìn lên, thậm chí có người còn theo bản năng định trốn tránh, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại. Bởi vì những công kích kia đều nổ tung giữa trời, tựa như pháo bông, trọn cả hộ sơn đại trận không ngờ lại chẳng có một tia rung động nào.
- Thật cường đại!
Bạch Hạ Sương mở to hai mắt ngước nhìn hộ tráo bảy màu giữa không trung, không khỏi thốt lên cảm khái, Yên phu nhân ngạo nghễ nói:
- Đây chính là đại trận do lão tổ tông tự tay bố trí, phương diện lão tổ tông cường đại nhất không phải chiến lực, mà là cấm chế. Đại trận này kiến tạo hơn một ngàn năm, có thể tự hành hấp thu thiên địa Huyền khí chuyển hóa thành năng lượng, năng lượng tích lũy bên trong rất rất nhiều, dù cho đám người này oanh mười ngày nửa tháng đều không phá được!
- Lão tổ tông thật cường đại.
Bạch Thu Tuyết cũng âm thầm cảm khái, trên mặt lại chớp qua một tia bi thương, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, lão nhân gia vẫn phải chết...
- Đừng thương tâm!
Yên phu nhân vỗ vỗ vai Bạch Thu Tuyết nói:
- Thọ nguyên của lão tổ tông vốn đã không nhiều, muốn trách thì trách đám hậu bối chúng ta không nỗ lực không thành tài. Lão tổ tông cho chúng ta thời gian hơn hai nghìn năm, Bạch gia lại chỉ ra được mỗi Bạch Hỉ là Quân Hầu Cảnh.
- Hừ!
Trên không truyền đến một tiếng hừ lạnh, Đỗ Hành vung tay nói:
- Chúng ta đồng loạt công kích, bản vương cũng không tin không phá được mai rùa đen này.
- Được!
Ánh mắt Dạ Lệ khóa chặt Yên phu nhân ở phía dưới, trong mắt chớp qua một tia dâm tà. Từ trong bụng hắn bắn ra một viên châu lớn chừng ngón cái, viên châu này vừa xuất hiện liền tràn ra quang mang vạn trượng, hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn lại.
Giờ khắc này tựa hồ trọn cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại mỗi viên châu lóng lánh kim quang kia.
Bản Mệnh Châu!
Rất nhiều người kinh hô, Bản Mệnh châu là biểu tượng của Quân Hầu Cảnh, là hạt châu do chín chiếc Mệnh Luân ngưng tụ mà thành. Mỗi một Mệnh Luân đều được rèn đúc nên từ vô số thiên tài địa bảo, Bản Mệnh Châu lại được dung hợp bởi chín chiếc Mệnh Luân, có thể tưởng tượng nó sẽ cường đại cỡ nào.
Ông!
Trong bụng nhỏ Đỗ Hành cũng sáng lên, một viên Bản Mệnh Châu lớn chừng quả trứng gà hiện ra, Bản Mệnh Châu này vừa xuất hiện, quang mang phát ra từ Bản Mệnh Châu của Dạ Lệ nháy mắt liền bị che đậy.
Hơn nữa trên viên Bản Mệnh Châu này còn có lôi điện vờn quanh, bên trong tràn ra một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố, tựa hồ có thể hủy diệt hết thảy.
Tử Hoàn Ninh và Kỳ Thiên Hà cũng thả ra Bản Mệnh Châu, tùy theo tiếng quát lớn của Đỗ Hành, bốn viên Bản Mệnh Châu cùng lúc hung hăng đánh xuống hộ tráo bảy màu. Đồng thời với đó, vô số Mệnh Luân cũng mang theo tiếng gió rít gào, hóa thành từng mảnh vẫn thạch ầm ầm trút xuống đại trận hộ sơn.
Vô số người trên Bạch Đế Sơn đều run rẩy từ tận sâu trong linh hồn, bốn viên Bản Mệnh Châu cộng thêm nhiều Mệnh Luân như vậy. Sợ rằng có là núi lớn gấp trăm lần Bạch Đế Sơn đều sẽ bị nện nát trong nháy mắt, đại trận hộ sơn liệu có kháng cự nổi không?
Oanh! Oanh! Oanh.
Từng tiếng nổ vang lên chấn thiên động địa, người trong Thiên Ngục Thành cách đó không xa đều có thể nghe được rõ ràng, tiếng nổ kia hệt như là núi lớn sụp đổ, mặt đất bị nện mở, khủng bố dị thường.
Hộ tráo bảy màu bùng lên quang mang vạn trượng, nháy mắt liền tựa như mặt trời nổ tung, chúng nhân phía dưới vội nhắm mắt lại. Rất nhiều người toàn thân run rẩy, hai tay siết chặt binh khí, chuẩn bị đại trận vừa vỡ liền lao ra liều chết một trận.
Nhưng mà...
Khiến đám người Đỗ Hành tròn mắt kinh ngạc chính là, đại trận lấp lóe quang mang một lát, sau đó lại không thấy có bất kỳ rung động nào, vẫn cứ vững như bàn thạch.
- Ha ha!
Tiếng cười giễu cợt của Yên phu nhân vang lên:
- Đỗ Hành Tử Hoàn Ninh Dạ Lệ Kỳ Thiên Hà, công kích của các ngươi vẫn còn quá yếu. Chỉ bằng chút sức đó mà cũng muốn công phá đại trận hộ sơn? Nằm mơ? Ta kiến nghị các ngươi vẫn nên mời Đỗ Tranh tới đây, nói không chừng hắn đến mới có thể phá được.
Ánh mắt Đỗ Hành chuyển lạnh, thu lại Bản Mệnh Câu, sau đó vung tay nói:
- Mọi người không ngừng công kích, bản vương không tin, năng lượng duy trì đại trận này là vô cùng vô tận. Sau khi công phá đại trận, giết sạch toàn bộ người phía dưới cho bản vương, một tên cũng không chừa.
Trên Bạch Đế Sơn chiến hỏa kéo dài, nơi khác cũng như vậy. Toàn bộ Thiên Đảo Hồ đều dấy lên mưa máu gió tanh, khắp nơi đều là chiến đấu, hoặc là nói... Khắp nơi đều là đồ sát.
Cường giả của Thiên Đảo Hồ lúc này đều tụ tập trên Bạch Đế Sơn, người còn lại đều rất yếu, nhiều nhất chỉ có một số Hồn Đàm cảnh, thỉnh thoảng có nơi còn lưu lại một hai Mệnh Luân cảnh.
Liên quân của ba nước lần này xâm nhập Thiên Đảo Hồ đều do Mệnh Luân cảnh dẫn đội, mỗi một đội nhân mã đều có ba bốn Mệnh Luân cảnh.
Cho nên...
Trừ bên Lạc Thần Thành, tất cả phương hướng còn lại đều là đồ sát. Ba vương tộc hận Thiên Đảo Hồ tới thấu xương, lần này đại quân tiến vào Thiên Đảo Hồ, bên trên không có bất kỳ chỉ thị gì.
Không có chỉ thị, chứng tỏ có thể tùy ý làm bừa!
Giết người cướp của, gian dâm cưỡng hiếp, muốn thống khoái thế nào thì cứ thống khoái như thế. Bắc Mạc võ giả mỗi ngày đều chém giết, nội tâm đã tiềm tàng lệ khí. Một cơ hội phát tiết tốt như này thì sao có thể bỏ qua? Một đại quân nếu không có cường giả ước thúc, đối với dân thường mà nói đó chính là hạo kiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất