Chương 101: Nghiệt Duyên (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi bị buộc sao? Vậy chuyện ngươi đồ sát Nhiếp gia nhất tộc của ta, ăn phụ mẫu của ta cũng là bị buộc sao?
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Không phải ăn, chỉ rút máu mà thôi. Thây khô của bọn họ vẫn còn ở đó. Ta đã nói rồi, lúc mới gia nhập ma giáo ta không khống chế được bản thân mình cho nên mới làm vậy. Lúc trước khi đến Nhiếp gia của nàng, phụ mẫu nàng biết ta gia nhập ma giáo cho nênchâm chọc khiêu khích. Ta vốn đã không khống chế được bản thân, lại bị bọn họ châm chọc, khiêu khích cho nên ma tính mới phát tác. Hôm đó lại là đêm trăng tròn, ma tính của ta phát tác, bản thân ta làm chuyện gì tới chính ta cũng không biết!
Chu Hồng Y thở dài nói.
- Chúng ta có mối thù không đội trời chung. Phụ mẫu, huynhđệ tỷ muội của ta đều bịtên tà ma nhà ngươi giết chết, cho nên ta đã từng thề, diệt sạch tất cả tà ma, diệt tuyệt tất cả tà ma trong thiên hạ này. Tên của ta là Nhiếp Diệt Tuyệt chính là vì muốn nhắc nhở ta không được quên chuyện ngày đó. Chu Hồng Y, ta hận không thể ăn thịt, uống máu ngươi!
Hai mắt Nhiếp Diệt Tuyệt đỏ hồng, lạnh lùng nói.
- Thanh nhi, ta biết trong lòng nàng vẫn có ta! Bằng không tại sao những năm này ngươi vẫn luôn ủng hộ Đại Thanh vương triều này!
Chu Hồng Y an ủi.
- Ta làm vậy không phải là vì ngươi mà là vì ca ca của ngươi. Năm đó ca ca của ngươi đã cứu một chi của Nhiếp gia ta từ trong tay ngươi, chính vì vậy ta mới che chở hậu nhân của hắn. Hiện tại, ta mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt!
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Nàngdiệt ma thành điên, các đệ tử Ma giáo đều muốn diệt trừ nàng cho nên nàng mới không dám để cho người ta biết nàng còn có thân thuộc trong thế tục. Tránh cho bị Ma giáo nhớ thương đúng không? Kỳ thật nàng không cần lo lắng như vậy! Nàng có thế khiến cho chính đạo không nhằm vào Đại Thanh vương triều thì sao ta có thể để ma đạo nhằm vào Nhiếp gia ở trong Chu Tiên Trấn? Chẳng lẽ nàng còn chưa phát hiện ra sao? Chu Tiên Trấn, Chu Tiên Trấn là lấy họ của Chu Hồng Y ta đặt tên. Ta đã sớm dặn dò bọn họ rồi, đệ tử Ma giáo không được phép tiến vàoChu Tiên Trấn!
Chu Hồng Y trịnh trọng nói.
- Chu Tiên Trấn? Chu?
Nhiếp Diệt Tuyệt cũng bất ngờ.
- Còn nữa, Đại Thanh vương triều, vì sao lại có quốc hiệu là Thanh? Chính là bởi vì nàng. Chính là vì Thanh nhi nàng. Bên trong têncủa Nhiếp Thanh Thanh nàng có chữ Thanh!
Chu Hồng Y giải thích.
- Thanh?
Nhiếp Diệt Tuyệt cắn môi.
- Thanh nhi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn chưa từng quên nàng. Ta rất nhớ nàng, Thanh nhi!
Chu Hồng Y tiến lên phía trước một bước, muốn ôm Nhiếp Diệt Tuyệt.
- Ngươi!
Nhiếp Diệt Tuyệt rút trường kiếm ra, cản Chu Hồng Y lại.
- Thanh nhi, ta biết trong lòng nàng hận ta. Cho nên nhiều năm trôi qua như vậy, mặc kệ ta có nhớ nàng tới bao nhiêu, ta vẫn phải cố kìm nén. Tới tận bây giờ ta vẫn không dám đối mặt với nàng. Ta biết ta có lỗi với nàng! Nhưng tất cả đã qua, không phải sao? Tất cả mọi chuyện đã qua rồi!
Chu Hồng Y ôn hòa nói.
- Không qua được, không qua được!
Hai mắt Nhiếp Diệt Tuyệt ươn ướt.
- Nếu như nàng còn làm người chính đạo thì ta sẽ vĩnh viễn không gặp nàng, cũng không có mặt mũi gặp nàng. Nhưng bây giờ nàng nhập ma, nàng cũng là một thành viên của ma đạo. Rất nhanh, ma tính của nàng sẽ phát tác, khi đó chúng ta sẽ là cùng một loại người. Chính vì thế ta mới dám tới tìm nàng! Thanh nhi, ma tôn muốn ma hóa nàng, lại phong nàng làm ngũ đường chủ, nàng có biết cảm nhận của ta sau khi nghe được tin tức này không?
Chu Hồng Y nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt thâm tình nói.
Trường kiếm trong Nhiếp Diệt Tuyệt tay rung động, con mắt đỏ bừng.
- Trong đám đệ tử Ma giáo có vô số lời oán giận nàng. Tất cả ta đều trấn áp giúp nàng. Ai dám nói xấu nàng, ta sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết. Nàng nói muốn mở một cái Minh Ma đại hội, ta phát thiếp mời bốn phía giúp nàng! Bây giờ chưa có bao nhiêu đệ tử Ma giáo biết rõ thân phận của nàng. Tới ngày Minh Ma đại hội nàng công bố thân phận, ta sẽ tọa trấn cho nàng! Nàng cứ yên tâm, có ta ở đây, không ai dám coi thường nàng!
Chu Hồng Y tiến lên một bước nói tiếp.
- Ta, ta không muốn nhập ma, ta không muốn làm ma!
Nhiếp Diệt Tuyệt như sụp đổ, trường kiếm trong tay rơi xuống mái nhà, bắt đầu khóc.
- Ta biết, ta biết!
Chu Hồng Y ôm chặt Nhiếp Diệt Tuyệt, mặc cho đối phương khóc.
Ngày thứ hai, Vương Khả, Trương Chính Đạo đã ra khỏi Thanh Kinh, nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.
- Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Chu Tiên Trấn!
Vương Khả cưỡi ngựa quát.
Ở bên cạnh hắn, mặt Trương Chính Đạo sưng phù giống như đầu heo, toàn thân cũng sưng lên một vòng. Giờ phút này hắn đang dùng vẻ mặt ai oán nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, mặt của ta còn sưng nữa không?
Rốt cục Trương Chính Đạo không nhịn được kêu lên một tiếng.
Vương Khả liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo, nói:
- So với tối hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi. Mắt gấu mèo nhìn qua có chút đáng yêu! Đương nhiên, nếu nhìn toàn thể!
Đáng yêu em gái ngươi, cần ăn đòn con bà ngươi. Trương Chính Đạo che khuôn mặt vẫn còn nóng rát của mình thầm chửi bậy.
- Ngươi, ngươi có thể đừng bẫy ta như vậy nữa hay không? Ngươi biết ta thê thảm tới mức nào không? Ngươi có biết Nhiếp Diệt Tuyệt đánh ta ác tới mức nào không?
Trương Chính Đạo bụm mặt phẫn hận nói.
- Đường là ngươi tự chọn. Hôm qua ta đã cho ngươi lựa chọn, một là một mình vào vương cung cứu công chúa, hai là phụ trách chuyện ở bên ngoài vương cung. Là do ngươi tự chọn ở bên ngoài vương cung!
Vương Khả vung tay nói.
- Ta cho rằng ý của ngươi là phụ trách tiếp ứng. Thế nhưng nào biết ngươi lại để cho ta bị Nhiếp Diệt Tuyệt hành hung cơ chứ? Ngươi xem mặt ta sưng đến mức này rồi, còn có mặt mũi nào gặp người khác nữa cơ chứ? Không được, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!
Trương Chính Đạo không buông tha Vương Khả.
- Ngươi đòi ta bồi thường sao?
Vương Khả trợn mắt ngạc nhiên nói. Giống như Trương Chính Đạo đang nói chuyện cười vậy.
Khuôn mặt Trương Chính Đạo đỏ lên, Vương Khả này khôn lỏi như vậy, sao hắn có thể lừa bịp được tiền của đối phương đây chứ?