Chương 105: Có còn nhớ Vương Khả ta nữa hay không? (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
Con mẹ nó, một tiểu tử Tiên Thiên cảnh đệ nhị trọng như ngươi mà cũng muốn dùng một kiếm giết chết một đám Kim Đan cảnh hay sao? Ngươi nói câu này mà không biết ngại hay sao? Tại sao ngươi không nói một kiếm của mình có thể chém chếtđược Nguyên Anh cảnh?
Vương Khả nghiêm túc nói:
- Ta thực sự không muốn giết người nha!
Lời Vương Khả nói là sự thực, một khi hắn bị uy hiếp thì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm ở trong cơ thể sẽ tự động phản kích để hộ chủ!
Nhưng đánh chết Trương Chính Đạo cũng không tin lời nói của Vương Khả. Hắn chỉ cảm thấy, bản thân hắn tự nhận là mình không biết xấu hổ, thế nhưng so với Vương Khả quả thực ngay cả cái rắm cũng không bằng! Tại sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như vậy cơ chứ?
- Lệ!
Vào giờ phút này, ở trên bầu trời xa xa truyền đến một tiếng tiên hạc kêu. Hai người biến sắc, quay đầu nhìn về phía xa. Quả nhiên, ở chỗ xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy có một mảng lớn tiên hạc đang bay về phía bên này.
Dường như đám tiên hạc cũng phát hiện ra đồng bạn mình bị ăn cho nên trong lòng sinh ra sự bi thương, miệng hét dài một tiếng. Chúng tiên hạc lập tức cùng thét dài, sau đó mang theo khí thế hung hăng bắn về phía hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo.
- Đến nhanh như vậy sao?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Đi nhanh đi!
Vương Khả lôi Trương Chính Đạo, chạy vào trong rừng.
Ở trong rừng, Vương Khả lấy ra một cái hình nộm mặc y phục giống như hắn rồi đưa cho Trương Chính Đạo.
- Mang theo thế thân của ta chạy mau! Giẫm lên phi kiếm chạy đi!
Vương Khả thúc giục, đồng thời cũng tiện tay đẩy Trương Chính Đạo ra khỏi rừng cây nhỏ, làm cho hắn xuất hiện ở trong mắtcủa tất cả mọi người.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Ở nơi đó, đừng để cho hắn chạy!
- Hắn đã ăn thập cửu hạc. Tênhỗn đản này dám ăn thập cửu hạc mà ta nuôi nấng bao nhiêu năm, ta liều mạng với ngươi!
- Không được chạy!
Phía xa xa vang lên tiếng kinh hô, sau đó kéo thẳng về phía Trương Chính Đạo.
- Vương Khả, tên đáng chết nhà ngươi! Nếu như ngươi không cứu được U Nguyệt công chúa thì sau này nhất định ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!
Trương Chính Đạo buồn bực quát lên một tiếng, chân giẫm lên phi kiếm, lập tức chạy về phía xa.
Trương Chính Đạo bay về phía xa, đám đệ tửKim Ô Tôngcũng nhanh chóng cưỡi hạc đuổi theo.
- Đừng để cho hắn chạy!
- Giẫm phi kiếm chạy sao? Làm như vậy sẽ phải tiêu hao một lượng lớn chân nguyên, bọn họ không bay được xa đâu, mau đuổi theo!
- Ta muốn giết tên hỗn đản này!
Ở phía xa truyền đến tiếng truy sát ồn ào.
Vương Khả đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn đám người kia rời đi, trong lòng thở dài một hơi rồi thầm nói:
- Kim Ô Tông kia thật là điên cuồng! Trương Thần Hư kia cũng quá hẹp hòi, cần phải mang theo nhiều người như thế sao? Ta nhổ vào!
Chu Tiên Trấn, ở trong một cái thủy lao bí mật của Nhiếp gia.
Giờ phút này U Nguyệt công chúa đang bị giam giữ ở trong một cái lồng giam ở thủy lao. Nàng đang lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên Bá đứng ở bên ngoài lồng giam.
- U Nguyệt công chúa? Ngươi không ngờ tớiviệc mới qua mấy tháng mà ngươi lại bị bắt giam đúng không?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá hiện lên vẻ đắc ý.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đừng đắc ý quá sớm!
U Nguyệt công chúa lạnh lùng nói.
- Đắc ý quá sớm? Hừ, không phải là ta đắc ý quá sớm mà là ta đắc ý quá muộn! Đến bây giờ ta mới biết được, ta có một vị tổ cô. Không ngờ nàng lại có vị trí cao ở trong Thiên Lang Tông. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tổ cô lại bỏ mặc Nhiếp gia chúng ta cơ chứ? Tổ cô có biết mấy năm nay ta phải gồng gánh Nhiếp gia sinh tồn gian nan tới mức nào không? Ta cầu vào tiên môn mà không được, tổ cô lại ngồi trên vị trí cao ở trong tiên môn đỉnh cấp, lại không quan tâm chúng ta. Dựa vào cái gì cơ chứ? Dựa vào cái gì đến bây giờ mới đến tìm ta?
Trong mắt Nhiếp Thiên Bá hiện lên vẻ hung ác.
- Nhiếp Diệt Tuyệt tới tìm ngươi? Ngươi còn chưa hài lòng sao?
U Nguyệt công chúa dùng giọng khó hiểu nói.
- Nếu như tổ cô tới tìm ta sớm nửa năm thì tốt biết bao nhiêu? Sớm nửa năm?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá hiện lên vẻ phiền muộn.
- Dù sao ngươi cũng không phải là đệ tử Ma giáo, oán trách cái gì chứ? Về sau Nhiếp Diệt Tuyệt tiếp dẫn ngươi đi Thiên Lang Tông, đây không phải là chuyện tốt nhất đối với ngươi hay sao?
U Nguyệt công chúa nhíu mày khó hiểu nói.
Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng liếc mắt nhìn U Nguyệt công chúa, cũng không có ý định giải thích.
- Thôi! Coi như không có tổ cô như vậy. Trong vòng hai ngày nữa tổ cô nhà ta sẽ phái người tới đón ngươi! Đến lúc đó, ngươi đi sớm một chút đi, hừ!
Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.
- Nhiếp Diệt Tuyệt? Nàng điên rồi! Không ngờ lại giao cho ngươi áp giải ta?
U Nguyệt công chúa buồn bực nói.
- Đến lúc đó ngươi đi mà nói với tổ cô. Chỉ là, thoạt nhìn ngươi cũng không sống được quá hai ngày!
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
- Không, rất nhanh sẽ có người tới cứu ta!
U Nguyệt công chúa không chịu thua đáp lại.
- Cứu ngươi? Ha ha ha ha, ngươi có biết đây là đâu không? Đây là thủy lao của Nhiếp gia ta, dù là bất kỳ ai thì cũng không thể cứu ngươi ra khỏi đây được!
Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.
- Lần trước, không phải ta vẫn được cứu ra sao? Lần trước có thể thì lần này cũng có thể!
U Nguyệt công chúa tự tin nói.
- Lần trước?
Sắc mặt Nhiếp Thiên Bá lập tức đen lại.
Lần trước, chuyện U Nguyệt công chúa bị lừa đi ra ngoài chính là nỗi nhục trong lòng hắn.
- Sẽ không, lần này sẽ không. Lần trước là ta bị Vương Khả lừa dối, bị âm thanh bên ngoài quấy nhiễu cho nên mới như vậy. Mà lần này, ta sẽ phong kín nơi này, làm thanh âm bên ngoài không truyền vào trong được. Như vậy dù là ai thì cũng đừng mong cứu được ngươi ra ngoài!
Nhiếp Thiên Bá lạnh lùng nói.
- Ngươi...
U Nguyệt công chúa biến sắc.
- Trong vòng hai ngày tổ cô nhà ta sẽ tới đón ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ chết, ta sẽ không phải để ý đến ngươi nữa! Yên tâm, cũng sẽ có người chôn theo ngươi.
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.