Chương 107: Trả tiền, nhanh trả tiền
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đúng vậy, gia chủ! Không chỉ có chúng ta mà cũng có mấy gia tộc khác tới đòi tiền. Tiền còn chưa tới tay thì đã bị đánh rồi. Đương nhiên, cũng có rất nhiều đệ tử Nhiếp gia bị thương, chúng ta...
Một tên đệ tử gia tộc sắc mặt khó coi nói.
- Gia chủ, lương tháng này bao giờ phát vậy? Ta tu luyện tới bình cảnh, cần tiền đi mua linh dược để vượt quan!
- Gia chủ, linh dược mà lần trước ta chém giết với yêu thú mới hái được, ngài nói gia tộc sẽ bồi thường theo giá cả thị trường. Mà ta lại đang rất cần linh thạch, gia chủ, người xem...
- Gia chủ, ta không có tiền mua tài liệu luyện khí!
- Gia chủ, tiền của ta bao giờ lấy được? Nhà ta sắp không có gạo bỏ vào nồi rồi!
Một đám đệ tử gia tộc hối thúc.
- Thúc thúc thúc, các ngươi chỉ biết thúc giục thôi sao? Nếu như ta có tiền, chẳng lẽ ta lại không cho các ngươi? Tiền của chúng ta đã bị Nhiếp gia lấy đi toàn bộ rồi!
Vị gia chủ kia tức giận nói.
- Gia chủ, lúc trước ngài đưa tiền cho Nhiếp Thiên Bá để đối phó với Vương Khả! Khi đó gia chủ có nói cho chúng ta biết hay không?
Có người không phục nói.
Đám đệ tử ở bốn phía không có tiền, trong lúc nôn nóng không ngừng khiêu khích quyền uy của gia chủ, làm cho vị gia chủ này càng ngày càng bực bội, mâu thuẫn trong gia tộc bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Trong lúc đại sảnh ồn ào không ngừng thì đột nhiên có một vị quản gia xông vào đại sảnh.
- Gia chủ, vừa rồi ở bên ngoài có người đưa thư tới. Người này nói có thể giải vây cho gia chủ!
Vị quản gia kia đưa ra một phong thư.
- Có thể giải vây cho ta sao? Trừ khi là Nhiếp Thiên Bá trả tiền!
Vị gia chủ kia buồn bực, tay cũng mở phong thư ra.
Bên trên phong thư chỉ có một hàng chữ.
- Ngươi muốn đòi lại tiền của ngươi không? Ngươi muốn đòi lại tất cả tài sản bị Nhiếp Thiên Bá lừa gạt đi không? Lúc chính ngọ, Công Nhất Trà Xã. Quá hạn không đợi!
Nhìn hàng chữ kia, mí mắt vị gia chủ này đột nhiên nhảy lên, hai tay nắm chặt.
Chẳng lẽ... ?
- Gia chủ? Trong thư nói gì vậy?
Có đệ tử hiếu kỳ hỏi.
- Có tiền, các ngươi có muốn có tiền không? Nhanh, gọi các đệ tử trong tộc, chúng ta đi tới Công Nhất Trà Xã, ta cũng muốn xem xem tiền này từ đâu tới!
Vị gia chủ kia lập tức hạ lệnh.
Chúng đệ tử trong gia tộc nghe nói có tiền, cả đám sững sờ, tiếp theo nhanh chóng truyền tay nhau phong thư. Phong thư này là ai đưa tới? Thế nhưng dù là ai thì cũng không quan trọng. Chỉ cần đợi tới trưa là tất cả mọi chuyện sẽ rõ. Dù sao có qua đó thì cũng không tổn thất cái gì, vạn nhất lại thực sự có tiền thì sao chứ? Đi, nhất định phải đi!
Cảnh này không chỉ xảy ra ở trong gia tộc này mà xuất hiện ở trong toàn bộ các gia tộc ở trong trấn. Không chỉ như vậy, tất cả những tu tiên giả bị mất tiền trước đó cũng nhao nhao nhận được một phong thư.
Còn chưa tới giữa trưa, Công Nhất Trà Xã ở trong trấn đã chật kín người.
Lúc này, dường như Công Nhất Trà Xã cũng đã sớm biết trước cho nên không ngừng có tiểu nhị dẫn theo tất cả mọi người đi tới hậu viện.
Hậu viện rất lớn, giống như một cái quảng trường lớn vậy, có thể dung nạp mấy ngàn người.
Càng ngày càng có nhiều cường giả ở trong trấn đi tới hậu viện. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ về mục đích tổ chức tụ hội ở trong Công Nhất Trà Xã lần này, đồng thời cũng nhìn về phía một cái đài cao ở trong hậu viện.
Phía trên đài cao có một cái rèm, mọi người nhìn qua vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy có một vị nam tử đang ngồi ở trên ghế bành, thảnh thơi uống trà, lẳng lặng chờ đợi mọi người tới đông đủ.
- Chưởng quỹ Công Nhất Trà Xã ở đâu? Dùng một phong thư không chắc chắn đểgọi chúng ta tới đây, các ngươi làm vậy là có ý gì?
- Không sai, không phải các ngươi nói muốn chia tiền hay sao? Tiền đâu?
- Các ngươi muốn trả tiền thay Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá hay sao? Tiền đâu?
- Nếu hôm nay không nhìn thấy tiền, ta sẽ đập nát Công Nhất Trà Xã các ngươi!
Trong lúc nhất thời, cả hậu viện trở nên ồn ào. Gia chủ của các gia tộc để mặc cho đệ tử gia tộc mình kêu gào mà bản thân thì híp mắt tò mò nhìn về phía thân ảnh ở sau rèm trên đài cao.
Rốt cuộc là ai cơ chứ? Thủ bút thật là lớn, lại dám tụ tập toàn bộ cường giả trong trấn tới đây? Đối phương không sợ chút nữa tất cả mọi người bạo động, xé xác hắn ra hay sao?
- Đã tới giờ!
Chưởng quỹ của Công Nhất Trà Xã hét lớn một tiếng.
Lập tức, toàn bộ hậu viện trở nên yên tĩnh mà cái rèm trên đài cao cũng chậm rãi mở ra.
Trên ghế bành phía sau rèm có một vị nam tử mặc y phục màu đen đang chậm rãi đứng dậy.
Khi thấy mặt của vị nam tử kia, gần như tất cả mọi người tới đây đều trợn to mắt, giống như chó thấy xương, hận không thể lập tức nhào lênăn tươi nuốt sống Vương Khả vậy.
- Các vị, các vị có nhớ Vương Khả ta không?
Vị nam tử mặc áo bào màu đen kia không phải là người khác mà chính là Vương Khả. Hắn đặt chén trà xuống, cười cười, nhìn về phía đám người rồi hỏi một câu.
Có nhớ Vương Khả ngươi hay không sao? Dù ngươi có hóa thành tro thì chúng ta cũng nhận ra được. Tên đại lừa gạt nhà ngươi, ngươi còn mặt mũi trở về trấn nữa hay sao?
Trả tiền, nhanh trả tiền!
Chu Tiên Trấn, hậu viện Công Nhất Trà Xã!
- Trả tiền, trả tiền lại ta cho ta!
- Tên lừa gạt nhà ngươi, ngươi còn có gan trở về nữa sao? Lão tử giết ngươi!
- Tiền của ta đâu? Tiền đâu?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Khả xuất hiện. Toàn bộ hậu viện Công Nhất Trà Xã sôi trào, vô số tiếng gào kèm theo vô số oán khí xông thẳng lên trời cao. Toàn bộ Chu Tiên Trấn đều có thể nghe được tiếng kêu la ở trong hậu viện Công Nhất Trà Xã.
Cả đám tu tiên giả đỏ mắt, vén tay áo lên, cầm binh khí, dường như muốn xông lên liều mạng vậy.
Nhìn đám người giận dữ ở chung quanh, đám thuộc hạ của Vương Khả sợ hãi không thôi. Sợ bị đám người này xé xác. Cũng chỉ có Vương Khả là kẻ tài cao gan cũng lớn, tuy rằng đứng ở trên đài cao, thế nhưng trong lòng hắn cũng không có chút sợ hãi nào.