Chương 119: Ta Còn Có Phi Kiếm
Nhiếp Thiên Bá lạnh giọng muốn ngăn cản công chúa U Nguyệt.
Nhưng vừa dứt lời, vô số cường giả ở xung quanh đã khinh bỉ nhìn về phía Nhiếp Thiên Bá, đến bây giờ ngươi còn xưng hô nàng là công chúa U Nguyệt sao? Ngươi còn muốn gạt chúng ta à? Không thấy nữ tử này đều đi về phía Vương Khả ư? Không phải Vương phu nhân thì là ai?
- Thương!
Đột nhiên trước mặt Vương Khả có một chuôi phi kiếm bay ra, một cỗ sát khí khóa chặt Nhiếp Thiên Bá ở phía đối diện.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi đừng động, phi kiếm của ta không có mắt đâu!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Chiêu cũ sao?
Nhiếp Thiên Bá lộ ra nụ cười lạnh:
- Lại là phi kiếm second-hand ư? Sao lần này không bốc khói?
Bên ngoài Chu Tiên trấn!
Giờ phút này có một đám tà ma mặc áo đen đứng đấy, sắc mặt khó coi nhìn bảng hiệu ở cửa Chu Tiên trấn.
- Thanh Vương, ngươi xác định? Minh Thai Chi Thân ở Chu Tiên trấn?
Một tên tà ma nhìn về phía Chu Yếm đứng đầu.
- Không sai, đi theo ta!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Chúng tà ma lại trầm mặc.
- Các ngươi làm gì vậy?
Chu Yếm bực bội nói.
- Đường chủ Chu Hồng Y từng ở trong giáo nói qua với ta, không cho phép chúng ta đặt chân vào Chu Tiên trấn!
Một tên tà ma trầm giọng nói.
- Thúc tổ ta? Vì sao không thể?
Chu Yếm trợn mắt nói.
- Hình như nói Chu Tiên trấn có đời sau của cố nhân hắn, sợ chúng ta không cẩn thận quấy rầy đời sau cố nhân của hắn!
Một tên tà ma nói ra.
- Đời sau cố nhân? Tại sao ta không biết nhỉ? Các ngươi không cần lo lắng, Chu Hồng Y là thúc tổ ta, lần này là ta muốn tới, nếu như xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm, các ngươi sợ cái gì? Các ngươi không muốn ăn Minh Thai Chi Thân sao?
Chu Yếm trợn mắt nói.
Trong mắt chúng tà ma lóe lên một cỗ chờ mong.
- Đi theo ta!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Chúng tà ma gật đầu một cái, đi theo Chu Yếm bước vào Chu Tiên trấn.
...
Đại viện Nhiếp gia!
Mặc dù Nhiếp Thiên Bá thấy tình huống Nhiếp gia bi thảm, nhưng không quá mức để ý, nhiều người thì sao? Người ghê gớm thế nào? Ta giết một nhóm các ngươi, tất cả mọi người sẽ ngoan ngoãn!
Nhưng tên Vương Khả hỗn đản này, phá hư Nhiếp gia ta thành như vậy, đúng là đáng chết!
- Lại là phi kiếm dỏm sao? Sao lần này không bốc khói?
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nhìn về phía Vương Khả.
Cho rằng phi kiếm trong tay Vương Khả vẫn giống như lần trước.
Các cường giả khác trong Chu Tiên trấn không biết.
- Hàng dùng rồi? Nhiếp Thiên Bá sợ choáng váng rồi! Phi kiếm cũng có hàng dùng rồi sao?
Một tiếng cười giễu cợt từ trong đám người truyền đến.
- Hưu!
Một tia sáng bắn ra, trong nháy mắt, miệng người vừa mới trào phúng Nhiếp Thiên Bá bị vạch ra một lỗ hổng lớn, thân thể lập tức bị đánh bay ra ngoài.
- Phốc!
Người kia phun ra một ngụm máu tươi, kêu thảm một tiếng ngã nhào trên đất.
- Hít!
Tất cả cường giả ở bốn phía đều biến sắc:
- Phi kiếm? Là phi kiếm?
Họ nhìn thấy một chuôi phi kiếm đứng ở trước mặt người vừa khẩu xuất cuồng ngôn, giống như lúc nào cũng có thể chém xuống, giết hắn vậy.
Phi kiếm của Vương Khả vẫn còn ở bên cạnh người, chuôi phi kiếm thứ hai này ở đâu ra?
- Nhiếp, Nhiếp Thiên Bá cũng có phi kiếm?
Nhất thời mọi người cùng nhau hô lên.
Phi kiếm là cái gì? Là pháp bảo mà chỉ có cường giả Nguyên Anh cảnh trong truyền thuyết mới có thể luyện chế, Kim Đan cảnh trong tiên môn cũng chưa chắc có bảo vật này, kiếm động tùy tâm, chớp mắt đã tới, lấy đầu người ngoài ngàn dặm.
Nắm được phi kiếm, trảm sát Tiên Thiên cảnh giống như lấy đồ trong túi.
- Ta đang nói chuyện, còn tiếp tục nhiều chuyện, sẽ không chỉ là cắt đầu lưỡi của ngươi đâu!
Nhiếp Thiên Bá nghiêm giọng nói.
Tất cả cường giả bốn phía đều biến sắc, không dám lắm miệng. Chỉ có thể nhìn về phía Vương Khả. Chờ mong Vương Khả giáo huấn Nhiếp Thiên Bá.
- Vương Khả, ngươi xem thanh phi kiếm này của ta, so với đồ xài rồi của ngươi như thế nào?
Nhiếp Thiên Bá khinh thường cười lạnh nói.
- Đi!
Vương Khả quát nhẹ một tiếng.
- Hưu!
Phi kiếm của Vương Khả bắn thẳng đến chỗ Nhiếp Thiên Bá.
- Ha ha ha, lần này cái phi kiếm second-hand kia, tốt hơn một chút, thế mà không bốc khói đen? A, không đúng, không đúng!
Nhiếp Thiên Bá biến sắc, vội vàng kêu lên.
Bởi vì chủ quan, nên Nhiếp Thiên Bá không nghĩ tới phi kiếm của Vương Khả sẽ nhanh như vậy, thời điểm phản ứng lại, phi kiếm Vương Khả đã đến trước mặt mình.
- Hưu!
- Coong!
Cũng may tu vi Nhiếp Thiên Bá cao hơn, toàn lực thôi động phi kiếm của bản thân, trong nháy mắt chặn lại phi kiếm của Vương Khả, hai thanh phi kiếm giằng co ở giữa không trung. Kề sát Nhiếp Thiên Bá.
- Thật, thật nguy hiểm, Vương Khả, vậy mà lần này ngươi cũng kiếm được một chuôi phi kiếm? Ngươi thật đúng là vận mệnh lớn!
Nhiếp Thiên Bá hung ác nói.
Vừa rồi kinh hãi đến chảy mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì bản thân liền xong đời, xem ra, vẫn không thể khinh thường Vương Khả.
- Ta đã bái nhập tiên môn, có phi kiếm không phải là bình thường sao? Ngược lại là ngươi, Nhiếp Thiên Bá, ngươi thế mà cũng có một chuôi phi kiếm!
Vương Khả âm trầm nói.
- Hừ, ta không quan tâm ngươi làm sao lấy được phi kiếm, hôm nay ngươi dẫn người hủy Nhiếp gia ta, Vương Khả, ngươi cũng không cần đi nữa, cho dù ngươi đã bái nhập tiên môn, ta cũng muốn giữ ngươi lại!
Nhiếp Thiên Bá hung ác nói.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi quên chuyện lần trước rồi sao?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Lần trước? Lần trước là do ta chủ quan, lần này ta sẽ không, lần trước phi kiếm của ngươi là hàng mẫu, lần này không phải hàng mẫu rồi, ngươi còn dám nổ sao?
Nhiếp Thiên Bá cười lạnh nói.
- Có cái gì không dám?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Vừa nói xong, đã thấy Vương Khả thúc giục phi kiếm bắn ra vô số ánh sáng màu xanh.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đây là phi kiếm, là phi kiếm đấy!
Nhiếp Thiên Bá kinh hoảng kêu lên.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, vang vọng toàn bộ Chu Tiên trấn, bỗng nhiên Nhiếp gia to lớn rung chuyển, giống như bị động đất.
- A!
Một đám cường giả đến gần Chu Tiên trấn ở dưới vụ nổ này ngã nhào trên đất, lăn lộn một vòng không ngừng lùi lại.
Nhiếp Thiên Bá ở trung tâm vụ nổ, phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.