Chương 133: Mưu Đồ Nhân Vương
- Thiết công kê!
Trương Chính Đạo buồn bực, trợn tròn mắt.
- Gia chủ nói, ngươi lập tức lên đường, tiến về Kim Ô Tông, mời Trương Ly Nhi đến Thanh Kinh cứu viện, mà nhớ nói ra tất cả sự thật!
Chưởng quỹ nói xong, liền thối lui ra một bên.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, đi Kim Ô Tông cầu viện? Lần trước đắc tội Kim Ô Tông thảm như vậy, còn có thể hay sao?
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Hồng Y mang theo gần ngàn tà ma về tới Thanh Kinh.
Bên trong hắc vân Cuồn cuộn xen lẫn vô số Biên Bức, bách tính Thanh Kinh nhìn thấy đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Vương Khả một mực áp giải công chúa, tại một khắc đi vào Thanh Kinh, liền lấy chuỗi niệm châu ra, lần thứ hai đeo lên trên cổ tay công chúa U Nguyệt.
- Chờ ta!
Vương Khả thấp giọng nói vào tai công chúa U Nguyệt.
Giờ phút này, cưỡng ép cứu người, khẳng định không cứu được, Vương Khả nhất định phải tìm phương pháp khác. Mặc dù công chúa U Nguyệt không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu.
- Đường chủ, trên đường chúng ta tới, tất cả mọi người đều nói, đêm nay cử hành Minh Ma đại hội ở vương cung sao?
Vương Khả nhìn về phía Chu Hồng Y hỏi.
Chu Hồng Y quay đầu nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả, không biết hắn muốn làm gì.
- Công chúa U Nguyệt đã được đưa đến Thanh Kinh, tiếp theo, không cần ta áp giải nữa. Ta có thể sắp xếp thi thể các đại ca trước hay không, đồng thời mang trợ cấp đường chủ giao phó phân phát xong xuôi? Ta cam đoan, nhất định đêm nay ta sẽ đến!
Vương Khả mong đợi nói.
- Đường chủ, tiểu tử này muốn chạy?
Một tên tà ma tỏ vẻ không nguyện ý.
Dù sao, trên người Vương Khả cũng mang theo tài phú kếch xù.
- Chạy cái gì? Hắn chỉ đi an bài thi thể thôi! Ngươi nói gì vậy?
Chu Hồng Y trừng mắt.
- Vâng!
Tên tà ma kia lộ vẻ buồn bực, cúi đầu xuống.
- Đi nhanh về nhanh!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Vâng, đa tạ đường chủ!
Vương Khả lập tức thi lễ.
Vương Khả để công chúa U Nguyệt xuống, trong nháy mắt nhảy khỏi mây đen, tiến vào đường phố Thanh Kinh.
Sắc mặt đám đệ tử Kim Ô Tông bị giam giữ trong mây đen cứng đờ.
- Sư huynh, làm sao bây giờ? Tiểu tử Vương Khả kia cuỗm tiền chạy trốn!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông lo lắng nói.
Ban đầu vốn trông cậy vào Vương Khả cứu bản thân, mọi người nắm được nhược điểm của Vương Khả, không quan tâm Vương Khả chơi đùa, nhưng tiểu tử này chạy, chúng ta nắm nhược điểm còn có tác dụng chó gì?
Mật báo? Vạch trần bí mật của Vương Khả, mọi người cá chết lưới rách? Nhưng ngộ nhỡ Vương Khả làm tròn lời hứa, tìm Kim Ô Tông báo tin thì sao? Hiện tại trơ mắt nhìn Vương Khả đi? Không cam tâm!
Chúng ta tới đối phó Vương Khả, tại sao hiện tại Vương Khả lấu được chỗ tốt chạy, còn bản thân thì bị bắt? Dựa vào cái gì chứ?
- Chỉ có thể tin tưởng nhân phẩm của hắn!
Trương Thần Hư nghiến răng nghiến lợi, buồn bực nói.
- Tiểu tử kia có nhân phẩm sao?
Vẻ mặt chúng đệ tử Kim Ô Tông mờ mịt.
Trương Thần Hư:
"..."
Vương Khả chạy, nào có dễ dàng như vậy?
Thời điểm Vương Khả nhảy vào đường phố Thanh Kinh, có mười mấy tà ma cũng lặng lẽ theo đuôi.
Vì lo lắng Chu Hồng Y trách tội, nên vừa rồi họ không dám ở trên đường phố bạo khởi bắt Vương Khả lại. Hiện tại chỉ có thể lặng lẽ đi theo.
Đi theo, đi theo, rất nhanh, đi theo đến một cái ngõ cụt.
- Người đâu?
Một tên tà ma trợn mắt nói.
- Không, không biết? Vừa rồi thấy hắn tiến vào hẻm, tại sao không thấy?
- Khốn nạn, tiểu tử kia ôm bao nhiêu tiền tài chứ? Tìm hắn, tìm được hắn thì chúng ta cũng không cần phải phát sầu vì tài nguyên tu hành nữa, tìm!
- Vâng
Cứ như vậy, một đám tà ma đuổi bắt Vương Khả, bắt đầu tìm kiếm tán loạn ở trong Thanh Kinh.
Mà Vương Khả, đã sớm thông qua một cái địa đạo bí ẩn, dời khỏi vị trí, đi tới phủ đại tướng quân.
- Gia chủ, nhanh như vậy ngài đã trở về?
Đại tướng quân bất ngờ tiến lên nghênh đón.
- Đi thông báo, trong vòng nửa ngày, tổ chức hội nghị gia tộc! Toàn bộ thành viên gia tộc trong Thanh Kinh đều tới! Đồng thời, dùng bồ câu đưa tin các nơi trong vương triều Đại Thanh, lập tức thu thập lương thực thiên hạ tứ phương, quân bị tiến vào cấp một!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại biểu ca nghiêm túc trả lời.
Đã rất nhiều năm Vương gia không có quân bị cấp một! Đây là muốn hành động lớn? Muốn đánh trận sao?
Thoáng cái nửa ngày thời gian đã trôi qua! Trong một gian đại sảnh ở phủ đại tướng quân.
Giờ phút này trên cái bàn dài trong đại sảnh có gần hai mươi người ngồi. Nam nữ đều có, hình dạng khác nhau, nhưng tất cả đều vô cùng cung kính nhìn về phía Vương Khả ở cuối bàn.
Vương Khả đưa lưng về phía mọi người, nhìn một bộ địa đồ to lớn của vương triều Đại Thanh.
- Các vị, những năm này ta làm gia chủ, mặc dù lúc đầu có dùng một chút thủ đoạn bạo lực, nhưng nhiều năm qua, ta cũng tính là không phụ lòng các ngươi?
Vương Khả quay lưng nói với mọi người.
- Gia chủ, ngài nói gì vậy, trước khi ngài tiếp quản Vương gia, chúng ta chính là năm bè bảy mảng, ngày xưa chỉ là tiểu nhân vật trộm mộ mà sống! Nếu không phải là ngài, làm sao Vương gia ta có thể phát triển mạnh mẽ như thế?
Đại biểu ca lập tức nói.
Vương Khả nhíu mày, nhớ lại hình ảnh lúc vừa tới tinh cầu này, lúc ấy Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm mang theo bản thân từ địa cầu xuyên qua vũ trụ tinh không, đến tinh cầu này, cũng không biết vì nguyên nhân gì, mà trong thời gian xuyên toa, hình thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như xảy ra tình trạng nghịch sinh trưởng, thời khắc rơi xuống đất, biến thành hình dạng một đứa trẻ hai ba tuổi.
Nếu không phải bố mẹ nuôi, nuỗi dưỡng bản thân, lúc ấy đã biến thành thức ăn của dã lang trong núi.
Cũng chính vì thế, Vương Khả mới hình thành mỗi quan hệ chặt chẽ với gia tộc bố mẹ nuôi.
- Năm đó cha mẹ nuôi dưỡng ta, để cho ta cảm nhận được tình thương của cha, tình thương của mẹ, mặc dù Vương gia năm bè bảy mảng, nhưng, coi như đối với ta vẫn hết sức thân mật, để cho ta trải qua thời niên thiếu vô cùng ấm áp. Năm đó, trước khi cha mẹ trộm mộ lần cuối cùng, bảo ta ở nhà, bảo ta và các ngươi tương thân tương ái. Ai, lần kia gặp nạn, cha mẹ không trở về nữa!