Chương 137: Ma Trong Ma
- Các ngươi, trông coi tẩm cung vương hậu, bất luận kẻ nào dám tới gần, cũng giết không tha!
Chu Hồng Y dặn dò mấy tên thuộc hạ.
- Vâng!
Mấy tên thuộc hạ lập tức trả lời.
Hiện tại, công chúa U Nguyệt chính là mấu chốt để chúng ta thành tựu Nguyên Anh cảnh, ai dám đến phá hư, vậy là tự tìm cái chết!
Không cần mấy tên tà ma này giám sát, tất cả tà ma đều sẽ tự mình giám thị.
- Mặt trời lặn, Minh Ma đại hội mở! Quá hạn không đợi!
Nhiếp Diệt Tuyệt phất ống tay áo một cái, dậm chân rời đi.
- Thanh nhi, chờ ta một chút, ta còn mang gia chủ Nhiếp gia, Nhiếp Thiên Bá về, nàng nhìn một chút!
Chu Hồng Y lập tức đuổi theo.
...
Thanh Kinh, phủ đại tướng quân.
Sau khi Vương Khả mở một cái hội nghị ngắn gọn, lần thứ hai nhìn về phía đám đệ tử Vương gia.
- Lần này gọi các ngươi đến, trừ thông báo hướng đi của gia tộc về sau ra, còn có một việc, chút nữa cần các ngươi toàn lực ứng phó!
Vương Khả nhìn mọi người nói.
- Xin gia chủ dặn dò!
Mọi người nhất thời nghi ngờ nói.
- Đợi chút nữa, theo ta lẩn vào vương cung, cứu công chúa U Nguyệt!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Gia chủ, chúng ta phải làm thế nào?
Đám người hiếu kỳ nói.
Bây giờ, trong vương cung tà ma thành đàn, làm sao chúng ta ở dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm cứu được công chúa U Nguyệt chứ? Đây không phải là muốn chết sao? Đương nhiên, lòng tin nhiều năm qua đối với gia chủ, khiến mọi người không có chút từ chối nào.
- Ta có thể xác định vị trí cụ thể nơi công chúa U Nguyệt bị giam giữ, ngươi lấy tốc độ nhanh nhất, đào địa đạo, đào đến phía dưới vị trí công chúa U Nguyệt, chúng ta trộm công chúa U Nguyệt, rồi lập tức rời đi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Đào địa đạo? Ha ha, đây là sở trường của chúng ta!
- Đúng vậy, ngày xưa gia tộc chúng ta lấy trộm mộ lập nghiệp, bị người mắng thành con chuột đất! Nhưng, chúng ta thực sự có bản lãnh của chuột!
- Gia chủ yên tâm, chút chuyện nhỏ này, dễ như trở bàn tay! Một mình ta dẫn đội, là có thể làm tốt!
Chúng đệ tử Vương gia lập tức cười nói.
- Không, một người dẫn đội quá chậm, ta muốn các ngươi cùng nhau động thủ, các ngươi là người chuyên nghiệp nhất, ta muốn nhanh, nhanh nhất, càng nhanh càng tốt! Thời gian không có bao nhiêu, trước khi trời tối, nhất định phải đào thông!
Vương Khả trầm giọng nói.
Vẻ mặt các đệ tử Vương gia lập tức nghiêm lại:
- Tuân lệnh!
Vương cung Đại Thanh, bên trong một gian đại điện!
Bên trong đại điện chỉ có hai người, Nhiếp Diệt Tuyệt và Nhiếp Thiên Bá. Từ lúc Nhiếp Thiên Bá thức tỉnh, thương thế ở dưới đủ loại đan dược kích thích, đã lấy tốc độ cực nhanh khôi phục.
Nhiếp Diệt Tuyệt nhíu mày, đi lại ở trong đại điện.
Nhiếp Thiên Bá không có vì cô tổ nhập ma lo lắng, mà còn ngược lại, giờ phút này lộ ra vẻ hưng phấn.
- Cô tổ, người nhập ma à? Ngài chính là người Ma Giáo? Đệ ngũ đường chủ? Có phải địa vị ở trong Ma Giáo rất cao hay không?
Nhiếp Thiên Bá mong đợi nói.
Nhiếp Diệt Tuyệt không để ý đến Nhiếp Thiên Bá hỏi thăm, mà trầm giọng nói:
- Nhiếp Thiên Bá, vừa rồi ngươi nói đều là thật?
- Vâng, không dám lừa gạt cô tổ, tất cả những chuyện xảy ra trước đó ở Nhiếp gia, ta không dám giấu diếm mảy may!
Nhiếp Thiên Bá trịnh trọng nói.
- Đến nước đó rồi mà Vương Khả vẫn còn nhanh trí, không hổ là đệ tử tông chủ! Chỉ có điều, Chu Yếm? Cái tên khốn này, thế mà nhập ma? Thật đúng là tự tìm cái chết mà!
Sắc mặt Nhiếp Diệt Tuyệt trở nên khó coi, nói.
Nhiếp Thiên Bá vô cùng ngạc nhiên, cô tổ nói vậy là có ý gì? Là ủng hộ Vương Khả ư? Vì sao chứ? Vì sao cô tổ lại nhìn tên hỗn đản kia thuận mắt như vậy?
- Cô tổ, cháu có thể tham gia Minh Ma đại hội tối nay hay không?
Nhiếp Thiên Bá mong đợi nhìn về phía Nhiếp Diệt Tuyệt.
Nhiếp Thiên Bá cũng muốn kiếm một chén canh.
Đáng tiếc, Nhiếp Diệt Tuyệt không để ý tới Nhiếp Thiên Bá:
- Minh Ma đại hội tối nay không tầm thường, ngươi trốn đi, chớ lộ diện! Ngươi là tôn tử Nhiếp gia, ta sẽ cho ngươi một món lễ lớn!
- Hả?
Nhiếp Thiên Bá mờ mịt.
Nhiếp Thiên Bá cũng muốn được chia máu tươi và chân nguyên của công chúa U Nguyệt, vậy mà cô tổ lại không hiểu cho? Vì sao chứ! Thế nhưng, cô tổ nói sẽ cho ta một món lễ lớn? Được rồi, cứ chờ đã!
...
Vương cung, một gian đại điện khác.
Chu Hồng Y uống rượu buồn, nhíu mày trong trầm tư.
- Thúc tổ, Thanh tiên tử vẫn không muốn gặp ngài sao? Năm đó ngài giết thân nhân nàng, cũng là do ma tính phát tác! Có thể thông cảm được mà! Lúc ấy, ngài căn bản không có cách khống chế bản thân, cũng không phải bản thân ngài muốn giết, hơn một trăm năm đi qua, sao nàng còn thù dai như vậy chứ?
Chu Yếm ở bên cạnh vừa rót rượu vừa nói.
- Ai! Không phải chuyện năm đó, mà là trước đây không lâu, cũng tại ta, trước đây không lâu, Ma Tôn bảo ta hiệp trợ ma hóa Thanh nhi, nàng lại... !
Chu Hồng Y uống rượu buồn thở dài nói.
- Ma Tôn bảo ngài ứng phó Thanh tiên tử?
Chu Yếm một bên rót rượu, một bên hiếu kỳ nói.
- Tính cách Thanh nhi kiên cường, thề diệt tuyệt tất cả tà ma! A, làm sao nàng đồng ý nhập ma chứ? Tất cả người nhập ma, nếu như kháng cự, sẽ vĩnh viễn không rơi vào ma đạo! Theo đạo lý, Thanh nhi tuyệt đối không có khả năng nhập ma! Nhưng, lúc ấy nàng đã bị Ma Tôn bắt được, không nhập ma, chính là chết!
Chu Hồng Y khổ sở nói.
- Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới thúc tổ mà!
Chu Yếm ở bên cạnh rót rượu nói.
Chu Hồng Y lắc đầu:
- Lúc ấy, vì để Thanh nhi nhập ma, Ma Tôn đã dùng Nhập Mộng Chi Pháp, bảo ta ở trong mộng phối hợp thuyết phục Thanh nhi, dưới Nhập Mộng Chi Pháp, Thanh nhi nhìn thấy ta ở trong mộng sắp chết, nàng vì cứu ta, vì cứu ta mới cam nguyện nhập ma!
- Nhập Mộng Chi Pháp?
- Mộng chính là mộng, không phải hiện thực, trong mộng sẽ xem nhẹ rất nhiều tình huống, nhưng tâm không thay đổi là thật! Thanh nhi ở trong mơ quên đi tất cả, nhưng không quên yêu ta! Ha ha, trong nháy mắt nàng thanh tỉnh, phát hiện mình trúng kế! Lúc ấy ánh mắt nàng nhìn ta... !
Chu Hồng Y giống như hết sức hối hận uống một ngụm rượu.