Chương 146: Vương Khả Đã Cứu Chúng Ta
- Nhiếp điện chủ, ngươi cắt ngón tay ta ra làm gì? Ta vô tội mà.
Vương Khả lập tức lo lắng nói.
- Khụ khụ, thiên đạo làm chứng, Định Quang Kính làm giám, dùng lệnh của Nhiếp Thanh Thanh ta sửa đổi, toàn bộ công đức tru ma đoạt được lần này, không cho Nhiếp Thiên Bá, toàn bộ cho Vương Khả! Dùng máu làm dẫn! Không thể sai lầm!
Nhiếp Diệt Tuyệt dùng tay điểm một cái.
- Ông!
Giọt máu tươi của Vương Khả giống như bị thi pháp, trong nháy mắt bắn về phía không trung, bắn vào Định Quang Kính trên bầu trời.
- Nhiếp điện chủ, ngươi đây là... ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nhiếp Thiên Bá nhập ma, huỷ bỏ công đức lần này thật quá lãng phí, ngươi là đệ tử tông chủ, tiện nghi tiểu tử ngươi! Tiếp theo, tự nghĩ biện pháp trốn đi.
Nhiếp Diệt Tuyệt nói.
Vừa nói, vừa giống như vung ra lực lượng cuối cùng, chỉ một ngón tay lên trời.
- Định Quang Kính, trở về Thiên Lang Tông, đi... !
Nhiếp Diệt Tuyệt hô lên một tiếng.
- Oanh!
Bỗng nhiên Định Quang Kính trên bầu trời, hóa thành một đạo ánh sánh màu xanh, trong nháy mắt bắn ra khỏi vương cung Đại Thanh, bay thẳng về phía Thập Vạn Đại Sơn, đằng sau giống như có tiên hạc đuổi bắt, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp cái Định Quang Kính như lưu tinh này.
Vẻ mặt Vương Khả mờ mịt, chuyện này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Nhanh, mau trốn!
Nhiếp Diệt Tuyệt cuối cùng nói một câu, lập tức nhắm mắt lại.
Nhiếp Diệt Tuyệt chết?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt. Vừa nãy là lời chăng trối sao?
- Nhiếp điện chủ, ngươi chờ một chút hãy chết, ngươi nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi? Ta về không tiện giải thích với sư tôn!
Vương Khả buồn bực nói.
Chuyện này, tại sao lại như vậy chứ?
- Hô!
Đúng vào lúc này, một trận gió lớn thổi qua, thổi tan bụi mù trong tẩm cung vương hậu, Vương Khả nhìn thấy bên ngoài có một đám tà ma, thì bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Đang muốn bỏ chạy, lại nhìn thấy nhóm tà ma mừng rỡ chỉ mình.
- Là hắn, là hắn giết Nhiếp Diệt Tuyệt?
- Hắn phá Thiên Lôi Tru Ma Trận?
- Là tiểu tử kia, ta nhớ ra rồi, hắn gọi là Vương Khả?
- Hắn đã cứu chúng ta!
- Vương Khả đã cứu chúng ta?
Một đám tà ma sống sót sau tai nạn cùng nhau kêu lên.
Vương Khả:
- ? ? ? ? ? ?
Bên ngoài vương cung Đại Thanh!
- Kết giới? Các vị sư huynh bị trói ở trong kết giới, nhanh phá kết giới này!
- Không được, đây là Thiên Lôi Tru Ma Trận, còn nữa, cái kia là Định Quang Kính Thiên Lang Tông, đang tru sát tà ma!
- Toàn bộ đám tà ma kia xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh chết, chúng ta chờ một chút!
Một đám đệ tử Kim Ô Tông tò mò nhìn xuống phía dưới.
Không phải tới cứu Trương Thần Hư sư huynh sao? Tại sao lại là cảnh tượng này?
Đám tà ma ngã nhào?
- Nhiều công đức như vậy, nhiều công đức như vậy! Để Thiên Lang Tông độc chiếm sao? Hạc vương, phá mở đại trận?
Trương Ly Nhi có chút kích động nói.
Tiên hạc to lớn lại híp mắt nhìn đại trận bên dưới:
- Có Nguyên Anh cảnh!
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Chỉ thấy, Chu Hồng Y bị đóng băng trong sân rộng phía dưới, ở dưới lôi điện đánh xuống, khối băng quanh thân nhanh chóng nổ nát vụn ra, Chu Hồng Y bị Nhiếp Diệt Tuyệt đâm một kiếm xuyên người, toàn thân trọng thương, nhưng vẫn chưa chết.
Vừa rồi ngất đi, nguyên nhân chính là bởi vì đau lòng.
Sau khi thiên lôi oanh kích một trận, Chu Hồng Y yếu ớt tỉnh lại.
Ho khan một tiếng, đang muốn xuất thủ, nhưng ngay sau đó, thiên lôi bốn phía bỗng nhiên ngừng lại.
- Tạch tạch tạch két!
Đại trận kết giới xuất hiện vết rạn.
- Thanh nhi? Thanh nhi sao rồi?
Chu Hồng Y biến sắc.
Quần ma vui vẻ, còn Trương Thần Hư và các đệ tử Kim Ô Tông thì bị dọa không dám nói tiếp nữa. Quần ma tự do? Bởi vì đại trận vỡ nát, uy lực Định Quang Kính càng ngày càng nhỏ?
Đúng lúc này, Định Quang Kính bỗng nhiên xông lên trời, bay về phía Thập Vạn Đại Sơn.
- Hỏng rồi!
Trương Thần Hư biến sắc.
Trong nháy mắt toàn bộ tà ma tự do, cái này, cái này xong đời rồi?
- Lệ!
Bên ngoài trận có tiên hạc Kim Ô Tông đuổi theo Định Quang Kính, giống như muốn cướp đoạt, chiếm thành của mình.
- Đừng đuổi, cứu đệ đệ ta!
Trương Ly Nhi kêu to một tiếng.
- Oanh!
Chỉ thấy, Thiên Lôi Tru Ma Trận ầm ầm vỡ vụn, kết giới bị phá, một đám đệ tử Kim Ô Tông lập tức đáp xuống.
Quần ma tự do, cũng nhìn thấy hình ảnh trong tẩm cung vương hậu, là Vương Khả giết Nhiếp Diệt Tuyệt? Cứu mọi người?
Vương Khả:
- ? ? ? ? ? ?
- Thanh nhi!
Chu Hồng Y vừa mới thức tỉnh, gào lên một tiếng đau đớn, chịu đựng thương thế chạy về phía tẩm cung vương hậu.
- Đường chủ, đường chủ, chính đạo đột kích, chúng ta đi mau!
Có tà ma mạnh mẽ lập tức đỡ Chu Hồng Y.
Nhưng Chu Hồng Y liều mạng giãy dụa, chạy đến trước mặt Vương Khả, không để ý đến Vương Khả, ôm chặt lấy Nhiếp Diệt Tuyệt. Không cần mạng truyền chân nguyên vào trong cơ thể Nhiếp Diệt Tuyệt.
- Thanh nhi, đừng chết, đừng chết mà!
Chu Hồng Y khóc lóc, không ngừng cứu chữa Nhiếp Diệt Tuyệt.
- Oanh!
Bên ngoài, đại chiến mở ra. Người Kim Ô Tông tới không nhiều, nhưng nhóm tà ma tử thương hơn phân nửa, số người còn dư lại cũng mang theo trọng thương, lập tức hiện ra thế liên tục bại lui.
- Đường chủ, chúng ta đi mau, đi mau!
Một đám tà ma bao vây lấy Chu Hồng Y và Nhiếp Diệt Tuyệt, nhanh chóng trốn chạy.
Vương Khả muốn né tránh, nhưng lại bị một đám tà ma lôi kéo chạy theo.
- Tiểu tử, Kim Ô Tông đột kích, với chút tu vi này của ngươi khẳng định chết chắc, ngươi đã cứu chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ không mặc kệ ngươi, đi theo ta!
Một tên tà ma lôi kéo Vương Khả chạy.
- Ai, chờ một chút, chờ một chút, không cần ngươi cứu, tự ta sẽ chạy!
Vương Khả buồn bực kêu.
Ta là chính đạo, các ngươi nhiệt tình lôi kéo ta như vậy, về sau ta sẽ không giải thích được!
- Đi mau, đi mau!
Một đám tà ma giúp đỡ Vương Khả chạy.
- Thả ta ra, tự ta sẽ đi, không cần các ngươi cứu!
Vương Khả la lên.
Đáng tiếc, lúc này, ai quan tâm ngươi kêu gào chứ?
Vô số Biên Bức nhanh chóng bay tới, hình thành mây đen, chở Vương Khả và tà ma nhanh chóng va chạm với vòng vây của Kim Ô Tông.
- Nhanh, lao ra!
Quần ma gào thét.
- Vâng!
- Oanh... !
Vương cung Đại Thanh, lập tức hỗn loạn tưng bừng.