Chương 145: Vương Khả Đã Cứu Chúng Ta
- A! Đừng đánh! A! Thúc tổ, cứu mạng!...
Từng tiếng kêu thảm từ trên cột truyền đến, là Chu Yếm? Chu Yếm bị tỏa liên trói ở trên cột, bị lôi điện phách trảm, nếu không phải được xiềng xích che lại một phần, đã sớm bị đánh chết. Dù vậy, khắp người cũng toàn máu me, vô cùng thảm liệt!
- Chu Yếm? Ngươi, tại sao người lại bị trói ở đây? Công chúa U Nguyệt đâu?
Nhiếp Diệt Tuyệt không hiểu nói.
- Thanh tiên tử, nhanh cứu ta, ta cũng không biết công chúa U Nguyệt ở đâu, ta vừa đến, đã trúng độc, ta chỉ lấy Kim Ti Thủ Sáo của thúc tổ, chuyện không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, Thanh tiên tử, cứu ta!
Chu Yếm kêu.
Nhiếp Diệt Tuyệt:
- ? ? ? ? ?
Cái Kim Ti Thủ Sáo kia ta cũng biết, ngươi thả công chúa U Nguyệt ra? Sau đó tự trói mình lại? Có phải đầu tên Chu Yếm này bị úng nước hay không?
- Khụ khụ khụ, công chúa U Nguyệt ở đâu?
Nhiếp Diệt Tuyệt trầm giọng hỏi Chu Yếm.
Chu Yếm bị sét đánh, vậy nói rõ hắn đã nhập ma, mình không có khả năng cứu hắn.
- Ta không biết, ta không biết, cứu ta!
Chu Yếm đau khổ nói.
- Cứu ngươi? Tự mình đọa lạc, rơi vào ma đạo, đáng đời!
Nhiếp Diệt Tuyệt chém ra một kiếm.
- Oanh!
Uy lực đạo kiếm quang này không lớn, trong nháy mắt bị Hồng Y Tỏa đỡ được hơn nửa, uy lực còn thừa lại, chỉ đủ làm Chu Yếm vừa mới thức tỉnh lại ngất đi lần thứ hai.
- Ầm ầm!
Lôi điện tiếp tục đánh, Chu Yếm cứ một hồi thức tỉnh, một hồi hôn mê, vô cùng đau khổ.
- Khụ khụ khụ!
Nhiếp Diệt Tuyệt hư nhược lại tiếp tục ho khan, giờ phút này nàng đã dầu hết đèn tắt, không cách nào dùng đại pháp tìm kiếm, nhưng theo bản năng, Nhiếp Diệt Tuyệt cảm giác có người tới gần.
- Cô tổ, là ta, Nhiếp Thiên Bá!
Một tiếng hét truyền đến.
Người đang tới gần là cháu trai mình? Nhiếp Diệt Tuyệt vừa mới cảnh giác lên, trong nháy mắt trầm tĩnh lại, nhưng sau một giây buông lỏng kia, Nhiếp Diệt Tuyệt lại cảm giác không đúng, tại sao xung quanh Nhiếp Thiên Bá cũng có lôi điện oanh kích?
- Không đúng, khụ khụ!
Nhiếp Diệt Tuyệt yếu ớt, ho khan một tiếng.
Nhưng tất cả đã muộn.
Nhiếp Thiên Bá vọt tới phụ cận, đoạt lấy trường kiếm trong tay Nhiếp Diệt Tuyệt, hung hăng đâm vào lồng ngực Nhiếp Diệt Tuyệt lần thứ hai.
Một kiếm này đâm vào.
- Oanh két!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Thiên Lôi Tru Ma Trận lay động. Tiếp theo, tất cả lôi điện ngừng lại.
- Ta biết mà, ta biết mà, cô tổ, ngươi là người thao túng cái Thiên Lôi Tru Ma Trận này, ngươi vừa chết, Thiên Lôi Tru Ma Trận sẽ dừng lại, chỉ cần chế trụ ngươi, đại trận sẽ ngừng, lôi đình sẽ ngừng!
Nhiếp Thiên Bá lộ ra một cỗ sống sót sau tai nạn may mắn.
Nhiếp Diệt Tuyệt còn chưa có chết, nhưng, cũng sắp rồi, bởi vì bị cháu trai đâm một kiếm vào vị trí trái tim.
Giờ phút này Nhiếp Diệt Tuyệt tổn thương càng thêm tổn thương, miệng phun máu tươi, nhìn đứa cháu trai Nhiếp Thiên Bá ở trước mắt.
- Ngươi nhập ma? Khụ khụ khụ, Nhiếp Thiên Bá, ngươi thế mà nhập ma? Khụ khụ khụ!
Trong mắt Nhiếp Diệt Tuyệt lóe lên một cỗ oán hận.
- Đúng, ta đã nhập ma, hơn nữa, ta có thể che giấu ma khí của ta! Vì sao? Vì sao? Cô tổ, ngươi cũng đã nhập ma, tại sao phải làm như vậy? Ngươi làm ngũ đường chủ Ma Giáo không tốt sao? Không tốt sao? Dựa vào cái gì mà tiền đồ tốt đẹp của ta lại vì ngươi tùy hứng mà chôn vùi chứ? Ngươi muốn diệt ma, cũng có thể nói sớm cho ta biết mà, ngươi như này là cũng muốn giết cả ta, ta không muốn chết, ta không muốn bị giết, vậy thì ta chỉ có thể xin lỗi, ngươi chết tốt hơn ta chết!
Bỗng nhiên Nhiếp Thiên Bá cầm trường kiếm trong tay đâm một cái.
- Oanh!
Trong nháy mắt Nhiếp Diệt Tuyệt bị đâm lùi lại một bước, máu tươi trong miệng bắn ra khắp nơi.
- Ha ha ha, Nhiếp Thiên Bá? Ngươi thế mà gạt ta? Ngươi biết ta cho ngươi cái gì không? Ta đã nhắn lại bên trong Định Quang Kính, tất cả công đức tru ma lần này, tặng cho ngươi, toàn bộ tặng cho ngươi, ha ha ha, súc sinh, ngươi thế mà nhập ma? Ngươi nhập ma!
Nhiếp Diệt Tuyệt không biết là khóc hay là cười, đau khổ không thôi.
- Tặng ta công đức để làm gì? Ta sắp bị sét đánh chết rồi, hiện tại, ngươi chết đi, muốn trách thì trách chính ngươi!
Nhiếp Thiên Bá lại đâm một kiếm vào sâu trong lồng ngực Nhiếp Diệt Tuyệt.
Cũng theo một đó khắc, Nhiếp Diệt Tuyệt tát ra một cái.
- Cái gì?
Nhiếp Thiên Bá biến sắc.
- Oanh... !
Chưởng lực mạnh mẽ, đập vào trên người Nhiếp Thiên Bá, trong nháy mắt đập cho xương cốt toàn thân Nhiếp Thiên Bá vỡ nát, máu thịt be bét, bay ngược mà ra.
Mặc dù Nhiếp Diệt Tuyệt tổn thương rất nặng, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh cảnh, một đòn hồi quang phản chiếu này mạnh mẽ biết bao nhiêu, trong nháy mắt Nhiếp Thiên Bá bị đánh cho thoi thóp.
- Nhiếp Thiên Bá, ngươi hại ta không cách nào hoàn thành nguyện vọng, không thể để cho đám tà ma này chôn cùng, ngươi cái tên nghiệt tôn này! Phốc!
Nhiếp Diệt Tuyệt thổ huyết.
- Á!
Thời khắc Nhiếp Thiên Bá rơi xuống đất, bên cạnh lại phát ra một tiếng kêu buồn bực.
Tiếng kêu này khiến cho Nhiếp Diệt Tuyệt sững sờ, đại điện còn có người?
Chỉ thấy chỗ Nhiếp Thiên Bá rơi xuống, vừa lúc là nơi Vương Khả vụng trộm nhìn ra phía ngoài, trong nháy mắt mặt đất xuất hiện một cái hố to, Vương Khả lộ ra ngoài.
- Vương Khả, khụ khụ!
Nhiếp Diệt Tuyệt khó mà tin nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, làm sao có thể nghĩ đến, Nhiếp Thiên Bá bị đánh bay, lại nện vào bản thân?
- Nhiếp, Nhiếp điện chủ? A, ha ha, ta chỉ là đi ngang qua, chuyện không liên quan đến ta! Các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục, ta đi ngay đây!
Vương Khả lập tức co cẳng muốn chạy.
- Dừng lại, khụ khụ!
Bỗng nhiên bên trong ánh mắt Nhiếp Diệt Tuyệt hiện lên một cỗ kích động.
- Nhiếp điện chủ, Nhiếp Thiên Bá còn chưa có chết, hắn muốn bỏ chạy, ta giúp ngươi bắt hắn! Ta đi!
Vương Khả chỉ Nhiếp Thiên Bá lăn một vòng trên mặt đất kêu lên.
Giờ phút này Nhiếp Thiên Bá đang bị lôi điện đánh, mặc dù trọng thương, vô số xương cốt đứt gãy, nhưng không thể ở lại nơi này, liều chết cũng muốn bò tới địa cung cách đó không xa. Tại sao ta lại thảm như vậy!
- Không, tới, mau tới đây!
Nhiếp Diệt Tuyệt kêu lên.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên khó coi, nhưng vẫn đi đến trước mặt Nhiếp Diệt Tuyệt.
Chỉ thấy, Nhiếp Diệt Tuyệt một phát bắt được tay phải Vương Khả, vạch ra một vết rách, nặn một giọt máu tươi.