Chương 165: Dương Mưu
Vương Khả làm như thế nào cũng không nghĩ đến một chiêu này.
Rắn độc ở bốn phía nhìn thấy Vương Khả rơi xuống ao, lập tức đánh về phía Vương Khả.
Vương Khả muốn bơi lên bờ theo bản năng, nhưng một khắc sau, Vương Khả liền biến sắc.
- Không được, đám người Bắc đổ thần đã trắng trợn đạp ta, ta bơi lên bờ, khẳng định sẽ lại bị đạp xuống, hiện tại bọn hắn muốn vạch mặt, ta còn bơi trở về sao?
Vương Khả sầm mặt lại.
Nhưng quay đầu nhìn về phía người vây xem bên bờ, cũng không có mấy người Bắc đổ thần tính kế bản thân mà?
Tình huống gì vậy? Không phải các ngươi đổi thành dương mưu sao? Người đâu?
Vương Khả nhất thời không hiểu. Những tà ma tính kế bản thân, núp ở trong đám người ư? Chẳng lẽ bọn họ vẫn sợ bại lộ?
Các ngươi sợ bại lộ, tại sao lại ở dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm đạp ta xuống ao?
Không đúng, không đúng! Khả năng bọn họ vẫn lo lắng những tà ma còn lại nói lời dèm pha, nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ vẫn không muốn bại lộ?
Nếu ta bơi về, bọn họ bị ép cho không còn cách nào, khẳng định sẽ ngăn cản ta lên bờ! Nhưng nếu ta không quay về, chẳng lẽ bị rắn cắn?
- A u, có người nhảy vào Vạn Xà Trì, đi cứu đứa bé kia?
Không biết đột nhiên ai hô lên một câu.
Không biết ai hô một câu, trong nháy mắt cho Vương Khả linh cảm.
Đúng rồi, đám tà ma này tính kế ta, không muốn bại lộ bản thân, lại không cho ta lên bờ, nhưng nếu ta có cái cớ, bọn họ ngăn trở thế nào? Khẳng định rất nhiều tà ma không biết chuyện, sẽ đứng ở bên ta!
Cứu người, cứu người trước đã!
Vương Khả nghĩ thông suốt, quay đầu bơi về phía trung tâm Vạn Xà Trì.
- Hắn thật sự đi cứu đứa bé kia!
- Kia là ai? Hình như là Vương huynh đệ?
- Vương huynh đệ vừa tới Thần Long đảo, khẳng định không biết đứa bé kia, vậy mà không chút do dự nhảy xuống, chính là không để ý sinh tử!
- Vậy mà Vương huynh đệ vì trẻ con trong Ma Giáo ta liều chết cứu giúp, thực sự là trụ cột của Ma Giáo ta mà!
- Đây là tinh thần gì?
Chúng tà ma vây xem bên bờ cảm thán.
Chỉ có Chu Yếm ở một bên, là vô cùng ngạc nhiên.
- Tình huống gì vậy? Vương Khả, ta đạp ngươi xuống ao, ngươi không chút do dự đi cứu người? Cái này, cái này không giống tác phong của ngươi? Quên mình vì người ư? Vì sao?
Vẻ mặt Chu Yếm mờ mịt.
- A, bầy rắn cắn hắn rồi!
Có tà ma lo lắng nói.
Bầy rắn đánh về phía Vương Khả, lập tức, có mấy chục con rắn độc cắn một cái lên trên người Vương Khả.
Vạn Xà Trì có trận pháp áp chế, Vương Khả không cách nào dùng lực lượng quá mạnh, chỉ có thể di chuyển như phàm nhân, cho dù là hỗn loạn chân khí trong cơ thể, cũng bị áp chế rất khó thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể.
Nhưng không thẩm thấu ra ngoài cơ thể được, lại có thể kề sát làn da, có thể chất chứa ở lỗ chân lông. Giống như bọt biển tràn ngập nước. Sung mãn không tiêu tan.
Hơn mười con rắn độc cắn tới, Vương Khả không sợ, Vương Khả đã sớm là vạn độc bất xâm, làm sao lại sợ rắn độc chứ?
- A ô!
Bầy rắn cắn lên người Vương Khả, cắn một cái, giống như cắn phải bọt biển, bọt biển co dãn, bọt biển không việc gì, nhưng nước trong bọt biển lại rót bắn ra, trọc chân khí trong lỗ chân lông Vương Khả lập tức tràn đầy miệng rắn.
- Oanh két!
Trong não hải bầy rắn vang lên thanh âm giống như sấm sét giữa trời quang, bầy rắn cắn vào người Vương Khả, trong nháy mắt cảm nhận được ác ý đến từ nhân loại.
Mẹ nó, đây là sự tình người làm sao?
Ta chỉ cắn một chút mà thôi, ngươi cần phải hại ta như này không? Nhét cái gì đầy miệng ta?
- Ùng ục ục!
Phàm là rắn độc cắn Vương Khả, trong nháy mắt, hai mắt trợn ngược, xụi lơ tung bay ở trên mặt nước.
Vương Khả không ngừng bơi về phía trung tâm Vạn Xà Trì, những nơi đi qua, rắn độc thành tốp thành tốp bay lên, cả đám hướng bụng lên trên, giống như đang co quắp.
- Vương huynh đệ, ngươi cẩn thận!
Có tà ma trên bờ kêu lên.
- Thật nhiều rắn cắn Vương huynh đệ!
- Đúng vậy, thế nhưng tại sao những con rắn cắn qua Vương huynh đệ bỗng nhiên yên tĩnh thế?
- Đúng vậy, không phải rắn trong Vạn Xà Trì là độc nhất hung dữ nhất sao? Đây là chuyện gì vậy?
- Vương huynh đệ chịu đựng bị rắn độc cắn, cũng muốn đi qua? Ta làm không được!
- Quá anh dũng!
Đám tà ma trên bờ ngạc nhiên không thôi, nhưng không ai dám đi vào Vạn Xà Trì tìm tòi thực hư.
- Cứu mạng, các ngươi đều mắt mù sao? Nhanh cứu ta!
Đứa bé ở trung tâm Vạn Xà Trì kêu khóc.
Bầy rắn cắn xé, đau quá, bản thân sắp không kiên trì được nữa, bản thân sắp xong đời rồi. Ta phải chết sao?
- Ô ô ô ô, mau cứu ta, mau cứu ta! Ta là Thánh Tử, cứu ta với!
Đứa bé tuyệt vọng hô hào.
Chỉ thấy toàn thân đứa bé phát tím, sắp bị bầy rắn cắn chết.
Đúng lúc này, có một bóng người làm việc nghĩa chẳng từ nan, lập tức nhảy xuống Vạn Xà Trì, bơi về phía bản thân.
Rốt cục, rốt cục có người tới cứu ta?
- Ta ở nơi này, ta ở nơi này!
Đứa bé trai vui đến phát khóc.
Đáng tiếc, đầu bị phủ một cái khăn, nên người ta thấy không rõ mặt mũi.
- Chớ nóng vội, ta đang tới đây, cố kiên trì thêm một chút!
Vương Khả ở cách đó không xa kêu lên.
- Vâng, cảm ơn, cám ơn ngươi! Về sau ta sẽ không tùy hứng nữa, cám ơn ngươi tới cứu ta!
Đứa bé kêu khóc.
Đứa bé trai này chính là Thánh Tử, thật ra ban thân Thánh Tử cũng biết rõ tính tình nóng nảy của mình. Nhưng bởi vì có Ma Tôn yêu chiều, nên Thánh Tử một mực không kiêng nể, không sợ gì cả.
Thẳng đến vừa rồi, Thánh Tử mới cảm nhận được lòng người ấm lạnh.
Những tà ma kia, bình thường tôn trọng bản thân, chỉ là giả, chỉ là giả! Tại thời điểm mình sắp bị rắn độc cắn chết, không có ai, không có ai tới cứu ta! Không một ai cả! Tất cả đều là do trước kia mình bốc đồng sao?
Chỉ có người này, người đàn ông này tới cứu mình?
Thánh Tử thấy Vương Khả đến, tràn đầy cảm kích. Bất kể là ai cũng không hiểu được loại cảm kích kia, làm gì có ai ở trên đời này có thể vì ngươi vật lộn cùng tử thần? Không có ai, chỉ có hắn!
Vương Khả bơi tới gần, căn bản không kịp nhìn đứa bé là ai, chỉ biết nâng cái cằm đứa bé lên, rồi bơi vào bờ.