Chương 167: Một Phương Gặp Nạn, Bát Phương Trợ Giúp
Có Đồng An An làm gương, cả đám tà ma lập tức nước mắt rưng rưng, vì cái chết của Thánh Tử mà đau buồn không thôi.
- Thánh Tử... !
Một đám tà ma ở dưới sự dẫn đường của Đồng An An, cùng nhau khóc lóc chạy vào đại lao.
Mặc dù trong mắt đám người Đồng An An rơi lệ, nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ, giết chết Thánh Tử, hiện tại nặn ra hai giọt nước mắt thì tính là cái gì? Nặn hai giọt nước mắt, là sẽ có người giúp mình gánh chuyện.
- Thánh Tử, ngươi chết thật thảm!
Đám người Bắc đổ thần đau khổ kêu khóc, nhào vào trong đại lao.
Theo đạo lý mà nói, đám tà ma chơi mạt chược trong đại lao, nên sợ hãi mới đúng.
Nhưng thời điểm đám người Đồng An An khóc lóc tiến đến, nhóm người chơi mạt chược bên trong lại không ngừng quay đầu nhìn lại, cả đám tỏ vẻ cực kỳ cổ quái nhìn đám người Đồng An An.
- Các ngươi, các ngươi nhìn Thánh Tử bỏ mình, các ngươi đều có tội!
Bắc đổ thần chỉ đám người đang chơi mạt chược, nổi giận nói.
Mọi người:
-...
- Đã tìm được hung thủ giết chết Thánh Tử chưa?
Đồng An An cũng trừng mắt, căm hận nói.
Mọi người:
-...
Cả đám người đang chơi mạt chược kinh ngạc, kỳ quái nhìn Đồng An An.
Mấy người Đồng An An ầm ỉ một hồi, cũng chợt phát hiện bầu không khí có chút không đúng.
Tình huống gì vậy? Không phải các ngươi nên hoảng sợ, quỳ xuống cầu xin tha thứ sao? Tại sao cả đám lại đứng ở đó như cọc gỗ vậy? Bọn họ đều sợ choáng váng rồi sao?
- Đàn chủ, các ngươi như vậy gọi, không may mắn!
Rốt cục có một người chơi mạt chược tỏ vẻ kỳ quái nói.
- Không may mắn?
Đồng An An không hiểu nhìn người kia.
Con mẹ nó còn không may mắn, đều chết người rồi, mà các ngươi còn bắt bẻ lời của ta sao? Không may mắn chỗ nào?
- Thánh Tử vẫn rất tốt!
Người chơi mạt chược kia giải thích nói.
Đám người nập tức tránh ra một lối, để Đồng An An, Bắc đổ thần nhìn thấy Thánh Tử bị những người chơi mạt chược vây ở trung tâm.
Thánh Tử ngồi ở trên một bàn mạt chược, cởi quần áo ra, đang được một người đàn ông, dùng khăn nóng lau qua thân thể.
- Thánh Tử, còn... còn sống?
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ.
- Không có khả năng, lúc trước ta tự mình dùng khăn trùm đầu Thánh Tử, ném hắn từ đỉnh núi xuống vào Vạn Xà Trì! Làm sao, làm sao... ?
Trong lòng Nam đổ thánh sụp đổ.
- Vương, Vương Khả? Cái này, cái này, hắn, hắn làm sao đi ra?
Bắc đổ thần kinh ngạc chỉ người dùng khăn nóng lau người cho Thánh Tử.
Người lau chùi cho Thánh Tử không phải ai khác, mà chính là Vương Khả.
- A, ngươi nói Vương huynh đệ sao! May mà lần này có Vương huynh đệ!
- Đúng vậy, đúng vậy, không biết tại sao lúc ấy Thánh Tử lại rơi xuống Vạn Xà Trì, còn bị khăn trùm kín đầu, Vương huynh đệ thấy vậy, quên mình liều chết nhảy vào Vạn Xà Trì!
- Đúng, đúng, lúc ấy Vương huynh đệ vô cùng anh dũng, đàn chủ, ngươi không thấy đâu..., chậc chậc... !
- Thánh Tử lên bờ, khóc lóc một hồi, căn bản không cần chúng ta giúp lau sạch thân thể, chỉ cho Vương huynh đệ tới gần!
- Đúng vậy, Vương huynh đệ là ân nhân cứu mạng của Thánh Tử, đương nhiên Thánh Tử sẽ thân cận với Vương huynh đệ!
Đồng An An, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh và một đám tà ma đến hưng sư vấn tội đều cương cứng tại chỗ.
Vì sao lại thành ra thế này?
Không nên!
Vì sao lại thành ra thế này?
Đồng An An nhìn về phía Bắc đổ thần, Nam đổ thánh. Hai người một người phụ trách để Vương Khả có chứng cứ phạm tội không có mặt, một người phụ trách ném Thánh Tử vào Vạn Xà Trì.
Không phải luôn mồm nói với ta không sơ hở tý nào sao? Làm sao, làm sao lại biến thành dạng này?
Đồng An An trừng mắt về phía hai người.
Hai người khóc không ra nước mắt. Chúng ta đã tính toán đến mọi thứ. Tất cả, tất cả mọi thứ, thậm chí còn tìm và lấp sai sót.
Bắc đổ thần còn lập trận pháp cấm chế ở trên cửa phòng, để Vương Khả bị lừa vào trong phòng, chẳng những khômg mở được cửa, mà chỉ cần đụng vào cửa, sẽ có cảnh báo để mình biết.
Thế nhưng, vì sao? Vì sao Vương Khả đi ra, lại không tiếng cảnh báo? Vương Khả đi ra như nào?
Vẻ mặt Nam đổ thánh cũng rất bi phẫn, chính mình sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã mang Thánh Tử lên trên núi ném xuống, tận mắt chứng kiến Thánh Tử rơi vào ao, mình mới rơi đi, thậm chí, ta còn cho mang khăn trùm đầu Thánh Tử?
Vương Khả không biết ai rơi xuống Vạn Xà Trì, nhưng vì sao, vì sao hắn lại không từ nan đi cứu người?
Vì sao chứ?
- Thánh, Thánh Tử!
Đồng An An lập tức vui mừng đến chảy nước mắt nhào tới.
Mẹ nó, Đồng An An cũng không biết tại sao hỏng chuyện, nhưng trước hết phải phủi sạch quan hệ, làm vẻ mặt mừng rỡ như điên.
- Đừng tới đây!
Thánh Tử thấy có người tới gần, lập tức hoảng sợ kêu lên.
Trong lúc kinh hoàng, Thánh Tử còn nhích lại gần bên người Vương Khả, vẻ mặt hoảng sợ.
Sắc mặt Đồng An An cứng đờ.
- Thánh Tử, ta cũng vừa mới nghe được tin tức, ngươi không sao chứ, ngươi yên tâm, ai dám hại ngươi, ta nhất định điều tra mọi chuyện rõ ràng!
Đồng An An lập tức ra vẻ trung tâm nói.
- Không, không được qua đây, các ngươi cũng không được qua đây! Trừ Vương Khả ra, các ngươi đều không được tới!
Thánh Tử kêu khóc.
- Vương? Vương Khả? Thánh Tử, ngươi cần phải coi chừng, hôm nay ngươi gặp nạn, vì sao Vương Khả lại là người thứ nhất cứu ngươi? Hắn đáng nghi ngờ! Ngươi phải tin tưởng ta!
Đồng An An lo lắng tiến lên.
Vương Khả giúp Thánh Tử xoa tóc, sắc mặt cứng đờ, cái lão già Đồng An An này, vu oan hãm hại thật tốt?
- Xảy ra chuyện gì?
Một tiếng quát lạnh truyền tới.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Chu Hồng Y từ trên trời giáng xuống.
- Đường chủ? Làm sao, làm sao kinh động tới ngươi rồi?
Đồng An An lập tức biến sắc.
- Làm sao kinh động ta? Hừ, vừa rồi có người báo lại, Thánh Tử suýt chút chết? Còn không thể kinh động ta sao?
Chu Hồng Y lạnh lùng nói.
- Ta, ta cũng vừa mới nhận được tin tức, đường chủ, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng!
Đồng An An lập tức cười khổ nói.
Chu Hồng Y lạnh lùng nhìn đám người một cái, cuối cùng nhìn về phía Thánh Tử.
- Thánh Tử, xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe một chút đi?
Chu Hồng Y ngưng trọng nói.