Chương 168: Một Phương Gặp Nạn, Bát Phương Trợ Giúp
- Ô ô ô ô, hôm nay ta ăn xong, thấy mệt rã rời, trong mơ mơ màng màng cảm giác có người dùng khăn trùm đầu che đầu ta lại, khiêng ta đi rất lâu, sau đó, cảm thấy mình từ trên cao rơi xuống, ta lập tức bị đánh thức, nhưng không kịp, ta rơi vào trong Vạn Xà Trì, ô ô ô, có người muốn hại ta!
Thánh Tử khóc kể lể.
- Hả?
Chu Hồng Y sầm mặt lại.
Trong nháy mắt tà ma ở xung quanh bị dọa không dám động đậy.
- Ta ở trong Vạn Xà Trì kêu khóc, bảo bọn họ mau tới cứu ta, thế nhưng, tất cả mọi người chỉ biết nhìn, ở đó chỉ trỏ, không chịu tới cứu ta, là Vương Khả, hắn không chút do dự nhảy xuống Vạn Xà Trì, bị vô số rắn độc cắn, cũng muốn cứu ta, ô ô ô, những rắn độc kia cắn ta đau quá, ô ô ô ô ô! Ta muốn gặp Ma Tôn, có người muốn hại ta, ô oa oa oa!
Thánh Tử thút thít không thôi.
Sắc mặt Chu Hồng Y càng ngày càng âm trầm, giống như có một cỗ sát khí tràn ngập toàn bộ đại lao, nhiệt độ không khí bốn phía đại lao đều hạ xuống rất thấp.
- Đường, đường chủ, vì sao Vương Khả có thể đi cứu Thánh Tử đầu tiên, tên Vương Khả này, có chỗ khả nghi! Hôm qua hắn và Thánh Tử đánh bạc, còn... !
Đồng An An muốn vu oan.
- Không có khả năng, ta rơi xuống Vạn Xà Trì không bao lâu, Vương Khả đã tới cứu ta, mặc dù ta mang khăn trùm đầu, nhưng ta thấy rõ, nếu Vương Khả từ trên núi đi xuống, sẽ không kịp!
Thánh Tử lập tức nói.
- Không sai, chúng ta có thể làm chứng, Thánh Tử rơi xuống Vạn Xà Trì, tất cả chúng ta liền dừng đánh bài lại, trong thời gian này, căn bản không có người từ trên núi đi xuống!
Một người chơi mạt chược nói.
- Không sai, không sai, chắc chắn không thể là Vương huynh đệ!
Một đám người chơi mạt chược lập tức làm chứng nói.
Đồng An An:
-...
Một đám chán sống, ai bảo các ngươi làm chứng chứ? Còn nữa, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh, hai tên khốn kiếp các ngươi, thời gian đã sắp xếp tốt rồi, con mẹ nó!
- Vương Khả?
Chu Hồng Y nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Đường chủ!
Vương Khả nở nụ cười.
Chính là tên Chu Hồng Y này giam mình vào đại lao, mình cũng không biết nên nói cái gì với Chu Hồng Y.
- Tại sao ngươi là người đầu tiên nhảy xuống Vạn Xà Trì cứu Thánh Tử? Ngươi không sợ bị vạn xà cắn xé sao?
Chu Hồng Y nhíu mày, khó hiểu nói.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả. Đúng vậy, sao hắn dám? Với cả, tại sao lại không bị gì?
- Ta?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Ta là bị người đạp xuống, ta nào biết được? Ai muốn xuống ao chứ!
- Ta cũng không biết, lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy!
Vương Khả cười khan nói.
Lúc này không thể giải thích, nhiều người nhìn như vậy, ngộ nhỡ ngươi lấy lý do phạm sai lầm thì làm sao bây giờ? Dù sao ai cũng không thể gạt bỏ công lao của ta, không bằng nói thẳng không biết.
- Không biết?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Ta đã biết!
Đột nhiên một người chơi mạt chược nói.
- Hả?
Mọi người nhìn về phía người chơi mạt chược kia.
- Ta cảm thấy, lúc đó đúng là Vương huynh đệ không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ nghe thấy đệ tử Ma Giáo gặp nạn, đã không kìm lòng được, anh dũng đi cứu, đây là hành động xuất phát từ bản năng, bản năng của hắn là giữ gìn lợi ích Ma Giáo ta, coi con cái của đệ tử Ma Giáo, là con cái của mình, coi Ma Giáo là nhà của hắn! Đây là tinh thần vì Ma Giáo kính dâng tất cả, không biết sợ của hắn!
Người chơi mạt chược nói.
Chu Hồng Y, Đồng An An, đám người Vương Khả, cùng há hốc mồm ngạc nhiên nhìn người chơi mạt chược kia. Ngươi đang tẩy não bằng chính trị sao? Ma Giáo là nhà ta, yêu thương mọi người?
Mặc dù Vương Khả kinh ngạc khi có người giúp mình bổ não, nhưng chuyện tốt như vậy, làm sao bản thân có thể phủ định?
Vương Khả gật đầu một cái:
- Chỉ sợ đúng như vị huynh đệ này nói, lúc ấy ta cái gì cũng không nghĩ! Chỉ cảm thấy, cùng là đệ tử Ma Giáo, một phương gặp nạn, bát phương trợ giúp! Nếu như ai cũng dâng ra một phần tình yêu, Ma Giáo sẽ trở thành nhân gian mỹ hảo!
Chu Hồng Y:
-...
Đồng An An:
-...
Chúng Ma Giáo đệ tử:
-...
Cái này, cái này là cái tư tưởng giác ngộ gì vậy? Từ lúc nào mà Ma Giáo chúng ta có mị lực lớn như thế?
Mặt mũi Chu Hồng Y tràn đầy nghi hoặc nhìn Vương Khả, tiểu tử này như vậy thật sao?
Đồng An An có chút xúc động thổ huyết, mẹ nó, người ta chọn gài tang vật, là người có phẩm đức cao thượng như vậy sao? Đừng như vậy chứ!
Đám người không nhìn thấy, ở một cái góc cách đó không xa, Chu Yếm vừa mới bức kịch độc trong cơ thể ra bên ngoài, sau khi nghe mọi người đánh giá Vương Khả, đã không tự chủ sặc một cái, kịch độc ép đến miệng, lại nuốt xuống.
- Tinh thần không biết sợ chó má, vì Ma Giáo kính dâng tất cả chó má, Vương Khả, tên khốn kiếp nhà ngươi, có thể giữ chút liêm sỉ hay không? Là ta đạp, là ta đạp, mẹ nó, là ta đạp hắn đi xuống!
Chu Yếm ho khan, không phát ra được một chữ, kịch độc vừa mới nuốt ngược lại, khiến toàn thân Chu Yếm phát tím lần thứ hai, miệng không thể nói. Vì sao chứ? Dựa vào cái gì?
Đại lao Thần Long đảo!
Tất cả quần ma đều nhìn Vương Khả, vì tinh thần không biết sợ của Vương Khả mà rung động.
Mặt mũi Đồng An An co giật nhìn Vương Khả, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
- Không đúng, Vương Khả thật sự nhảy vào Vạn Xà Trì sao? Vì sao hắn lại không có việc gì?
Bắc đổ thần vẫn không cam lòng nói như cũ.
- Đúng vậy, mỗi một con rắn độc trong Vạn Xà Trì đều là kịch độc, người bị áp chế tu vi đi vào, chắc chắn sẽ tổn thương? Nhưng vì sao Vương Khả lại không có chuyện gì?
Đồng An An nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
- Hả?
Chu Hồng Y cũng nghi ngờ nhìn sang.
- Không phải Thánh Tử cũng không có chuyện gì sao?
Vương Khả lập tức cau mày nói.
- Thánh Tử? Thể chất hắn đặc thù, cho nên bách độc bất xâm!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Thánh Tử bách độc bất xâm?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Không sai, ngươi xảy ra chuyện gì?
Chu Hồng Y nghi ngờ nói.
- Ta... !
Vương Khả nhíu mày.