Chương 191: Thần Long Lệnh
- Cái gì?
Vương Khả cũng sờ lên.
Theo cây cột này, Vương Khả nhìn thấy phía dưới có một cục đá ngầm, trung tâm đá ngầm, còn có một cái hang lớn. Lúc đầu cái hang lớn kia không có gì lạ, nhưng cửa động lại có mấy khối linh thạch chiếu xuống.
- Hả?
Vương Khả lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vương Khả lập tức nhảy xuống biển, công chúa U Nguyệt dùng cương tráo hộ thể, theo sát phía sau.
Hai người tới cửa hang đá ngầm, trừ cửa động có linh thạch tán lạc ra, bên trong... !
- Phát tài? Đây là muốn phát tài! U Nguyệt, nàng là một người dẫn đường thật tốt, chúng ta phát hiện bảo tàng hải tặc, nhiều linh thạch như vậy, phát tài rồi, ha ha ha ha!
Vương Khả kích động cười to.
Bên trong động này toàn là linh thạch, Vương Khả không kịp sắp xếp vòng tay trữ vật của bản thân.
Hai người bơi về chỗ sâu, thời gian dần trôi qua phát hiện bên trong có động khác, bên trong là một cái hang động to lớn, hơn nữa còn có không khí?
Phía trên một cái bình đài to lớn, bày đầy vàng bạc châu báu và vô số linh thạch.
- Tại sao trong này không có ai cả?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Đây là bảo tàng hải tặc, hải tặc chết sạch rồi, làm gì còn người, nhanh, nàng cũng dùng vòng tay trữ vật của nàng cất vào đi, đây là gốc rễ để chúng ta làm giàu đấy, so với mấy ngày qua ta thắng tiền ở trên đảo còn nhiều hơn, ha ha, nhanh, nhanh thu vào!
Vương Khả thúc giục nói.
- Ừ, được!
Công chúa U Nguyệt gật đầu.
Ngày xưa công chúa U Nguyệt là công chúa của Thi Quỷ hoàng triều, đã thấy rất nhiều tiền, nên không để ý cái bảo tàng này, thế nhưng Vương Khả thích, công chúa U Nguyệt cũng phối hợp nhanh chóng thu vào.
Vàng bạc châu báu, linh thạch, còn có một số binh khí, thậm chí còn có một chút pháp bảo, khiến Vương Khả nhìn hoa cả mắt.
Không bao lâu, Vương Khả đã quét sạch bảo tàng trong hang động.
Đang vui vẻ, Vương Khả chợt dừng lại.
- Vương Khả, ngươi làm sao vậy?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
Giờ phút này trong tay Vương Khả cầm một cái lệnh bài, nhìn một chút, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, thậm chí có loại cảm giác sợ hãi.
- U Nguyệt, nàng xem hộ ta một chút, trên lệnh bài này viết chữ gì? Có phải ta hoa mắt hay không?
Vương Khả tỏ vẻ đau khổ hỏi.
- Thần Long Lệnh, bên trên lệnh bài này là ba chữ Thần Long Lệnh! Hoa mắt cái gì vậy?
Công chúa U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Thần Long Lệnh?
Vương Khả há to mồm.
Lần này bản thân lấy cớ gì trốn ra khỏi Thần Long đảo? Là Nhiếp Thanh Thanh hỗ trợ, mượn cớ tìm kiếm Thần Long Lệnh, mới trốn ra được. Thần Long Lệnh giấu ở trong xà quật phía bắc Thần Long đảo. Do Xà Vương trông coi! Phàm là đệ tử Ma Giáo, lấy được Thần Long Lệnh từ xà quật về, là có thể tấn thăng làm đà chủ Ma Giáo!
- Cho nên nói, sơn động chúng ta ở, không phải là bảo tàng hải tặc, mà là xà quật, là hang ổ Xà Vương?
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, nói.
- Hang ổ Xà Vương?
Công chúa U Nguyệt kinh ngạc nói.
- Rống!
Trên dải đá ngầm bên ngoài sơn động, truyền đến một tiếng rống mà hai người quen thuộc.
- Là thanh âm của Xà Vương? Xà Vương trở về sao?
Công chúa U Nguyệt nhìn về phía Vương Khả.
Vẻ mặt Vương Khả co rúm lại, lần này bị vây trong hang ổ Xà Vương sao?
- Đi, đi mau!
Vương Khả kéo công chúa U Nguyệt, lập tức nhảy xuống nước, theo đáy biển trốn về nơi xa.
Trên bến tàu phía nam Thần Long đảo!
Chu Yếm ôm một tấm ván, trôi dạt vào bờ, bị một đám đệ tử Ma Giáo vây xem.
- A, đây không phải là Chu Yếm? Cháu trai Chu đường chủ ư? Tại sao mặt mũi sưng phù thành dạng này?
- Thật sự là hắn, tại sao toàn thân hắn phát tím vậy? Là trúng độc sao!
- Tại sao hắn lại trôi dạt đến nơi này? A, trên tay còn có một cái bản đồ hàng hải?
Một đám tà ma chỉ trỏ.
Chu Yếm bị rắn cắn quá nhiều, mặt cũng có chút sưng vù, nhưng rốt cục cũng trở về được.
Lúc trước rơi xuống biển, mặc dù Chu Yếm không thể lên thuyền nhỏ của Vương Khả, nhưng lại bắt được bản đồ hàng hải trên thuyền lớn, khổ cực quẫy nước một đêm, rốt cục trở về, về đến Thần Long Đảo.
- Ta phải nói chân tướng cho mọi người, Vương Khả căn bản không phải đệ tử Ma Giáo, mà là đệ tử Trần Thiên Nguyên, Thiên Lang Tông, ta muốn Vương Khả chết!
Toàn thân Chu Yếm run rẩy, giọng nói cũng có chút không rõ ràng.
- Chu Yếm? Ngươi muốn đi phủ đệ đường chủ sao? Có muốn chúng ta đưa ngươi đi hay không?
Một tên đệ tử Ma Giáo tiến lên hỏi thăm.
Đi nói cho thúc tổ?
Chu Yếm đang muốn gật đầu, đột nhiên ngừng lại, nhớ tới giờ phút này bên cạnh Chu Hồng Y có Nhiếp Thanh Thanh muốn gì được đó. Nhiếp Thanh Thanh là Nhiếp Diệt Tuyệt, ngày xưa là đại lão Thiên Lang Tông, nàng không biết thân phận Vương Khả? Nàng biết rõ, nhưng không nói ra, rõ ràng là che giấu cho Vương Khả.
Ta đi nói với thúc tổ, khẳng định Nhiếp Thanh Thanh biết rõ, sau đó, trông cậy vào thúc tổ đuổi theo giết Vương Khả sao? Nếu Nhiếp Thanh Thanh phản đối, thúc tổ nguyện ý không?
Không có khả năng, không thể tìm thúc tổ!
- Ta muốn gặp đàn chủ, ta muốn gặp Đồng An An, ta có tình báo quan trọng phải bẩm báo, mau dẫn ta đi, nhanh!
Chu Yếm yếu ớt kêu.
...
Trên biển lớn, phía bắc Thần Long đảo.
Trên mặt Xà Vương xuất hiện một vết sẹo, mặt lộ vẻ hung hãn và không cam lòng, đi theo phía sau là vô số hải xà, giống như vừa mới đánh trận trở về. Chỉ tiếc, kết quả của trận chiến này không được như hi vọng, thậm chí là thất bại tan tác mà quay trở về.
- Đại vương, cuối cùng ngài cũng tìm được tất cả mảnh vỡ nội đan trở về, đợi một thời gian, nhất định có thể phục hồi như cũ! Lần này chúng ta cũng không tính là không thu hoạch được gì!
Một tên xà tướng nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Đánh rắm! Đám nhân tộc kia, làm hại ta ở thời khắc đột phá quan trọng nhất, thất bại trong gang tấc! Ta phải mất bao lâu mới có thể bù đắp? Lúc đầu, muốn lưu nhóm người bọn hắn lại, kết quả thì sao? Không biết hai tên cường giả tuyệt thế từ đâu nhô ra? Thế mà cứu toàn bộ bọn chúng đi? Rống, ta rất là khó chịu, khó chịu, rống!
Xà Vương tức giận quát.
- Chỉ sợ hai người kia đều là Nguyên Anh cảnh?
Một tên xà tướng lòng vẫn còn sợ hãi nói.