Chương 192: Ai Có Thể Thảm Hơn So Với Ta?
- Không sai, là Nguyên Anh cảnh! Ta đã từng nhìn thấy người xuất thủ kia, Trần Thiên Nguyên, Thiên Lang Tông? Rống! Một ngày nào đó, ta sẽ xông lên Thiên Lang Tông, ăn sạch tất cả mọi người Thiên Lang Tông, tất cả, rống !
Xà Vương phẫn nộ nói.
- Đại vương, sợ rằng phải cực kỳ lâu đấy, lần này chúng ta cũng chật vật mới trốn ra được, nếu không phải chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, khiến yêu thú các nơi trong Chướng Hải tiến đến xem xét, phân tán sự chú ý của Trần Thiên Nguyên, nói không chừng chúng ta cũng không trốn thoát được... !
Một tên xà tướng cười khổ.
- Rống, đều do đám người kia, phá hỏng ta đột phá. Nếu ta đột phá đến Đan Anh cảnh, ta sẽ sợ Trần Thiên Nguyên sao? Rống! Đều do đám khốn kiếp kia, lúc ấy ta đã nhìn rõ ràng tất cả mọi người trên thuyền, cho dù bọn hắn có hóa thành tro ta cũng sẽ không quên, ta muốn ăn bọn chúng, một tên cũng đừng hòng trốn! Rống!
Xà Vương phẫn nộ nói.
- Vâng!
Bầy rắn nghe tiếng trả lời.
- Đại vương, xà quật bên kia, làm sao có chiếc thuyền nhỏ a?
Một tên xà tướng kinh ngạc nhìn chiếc thuyền nhỏ của Vương Khả lúc trước.
- Đại vương đã từng nói, không cho phép thuyền đi qua phía trên xà quật, hiện tại lại có một chiếc thuyền nhỏ đứng ở phía trên xà quật? Hôm nay ai trực?
- Lúc trước đại vương hạ lệnh, tất cả rắn đều đi tìm nội đan đại vương, một tên cũng không để lại, toàn bộ đi qua, hẳn là không có ai trực ban!
Hai con xà tướng phân tích, bầy rắn lập tức cảm giác không đúng.
- Rống!
Bầy rắn nhanh chóng bơi về phía xà quật.
Xà Vương càng biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất trở về xà quật.
Vừa vào trong đó, Xà Vương không tự chủ được hút ngược một ngụm nước biển.
Cái bảo tàng xà quật của mình, tất cả những tài bảo mà mấy năm nay bản thân nhọc nhằn khổ sở thu thập được, mất sạch?
Hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn gì nữa, ngay cả khối quặng sắt bản thân dùng để gãi ngứa, cũng bị nhổ tận gốc, móc đi toàn bộ?
Đây là trộm gì? Tên trộm này nghèo đến điên rồi sao? Ngay cả viên đá gãi ngứa của ta cũng không buông tha?
Ai? Là ai?
- Rống!
Xà Vương phát ra tiếng gầm thét rung trời. Hai mắt đỏ hồng, như muốn nuốt sống người ta.
- Đại vương, bọn họ ở kia!
Bên ngoài lập tức truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của một tên xà tướng.
- Oanh!
Xà Vương tức giận chạy ra khỏi xà quật, trong nháy mắt vọt tới mặt biển, xa xa nhìn tới, chỉ thấy phô thiên cái địa rắn độc, bao phủ mặt phía bắc Thần Long đảo.
Ở dưới sự dẫn đường của một đám xà tướng, vây chặt một nam một nữ lại.
Đôi nam một nữ kia, mới vừa từ trong biển trốn ra ngoài, đã bị theo dõi.
Chúng xà tướng càng phong tỏa tất cả đường đi của đôi nam nữ kia.
Trong nháy mắt, Xà Vương nhìn thấy gương mặt của hai người. Vừa nhìn thấy quanh thân Xà Vương liền bốc lên khí độc.
- Là bọn hắn? Là hai người trên thuyền lúc trước? Là bọn hắn? Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt! Người trên thuyền bị Trần Thiên Nguyên cứu đi, ta một người cũng không giết được, nhưng cuối cùng ta cũng làm bọn chúng bị thương nặng, chỉ có hai người các ngươi chạy mất? Còn tìm đến xà quật của ta, trộm đi ta tất cả mọi thứ? Khốn kiếp!
- Rống!
Xà Vương phát ra một tiếng gầm rung trời, vỗ mặt nước, trong nháy mắt bắn về phía hai người Vương Khả.
Vương Khả, công chúa U Nguyệt từ xà quật đi ra liền chạy về phía Thần Long đảo, đáng tiếc, bầy rắn quá nhiều, trong nháy mắt đã bị vây.
- U Nguyệt, nàng là Kim Đan cảnh, giẫm lên phi kiếm, bay lên trời đi!
Vương Khả kêu lên.
- Không được, không mang được ngươi đi, ta cũng không bay!
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
- Bay? Còn muốn chạy trốn! Khói độc!
Một tên xà tướng quát.
Khói độc lập tức từ bốn phương tám hướng bay về phía Vương Khả, đồng thời, phong tỏa bầu trời.
Vương Khả không sợ độc, nhưng công chúa U Nguyệt thì phải làm sao?
Xà Vương ở nơi xa rống to một tiếng, càng bắn nhanh mà đến, Vương Khả thấy vậy liền biến sắc.
- Không kịp nữa rồi, theo ta đi!
Vương Khả lôi kéo công chúa U Nguyệt chạy về phía một tảng đá lớn cách đó không xa.
Bầy rắn đuổi đến.
Dưới tảng đá lớn kia có một cái hố nước, Vương Khả lôi kéo công chúa U Nguyệt, trong nháy mắt chui vào trong đó, biến mất.
- Là thông đạo, thông đến đại lao Thần Long đảo!
Một tên xà tướng biến sắc.
- Chúng ta đã đồng ý với Ma Tôn của Thái m Ma Giáo, không xâm nhập Thần Long đảo, chỉ có một ít rắn độc chưa mở linh trí, mới có thể đi qua, làm sao bây giờ? Có đuổi không?
Một tên xà tướng khác lo lắng nói.
- Oanh!
Giờ phút này Xà Vương đã không để ý được nhiều như vậy, nó là người thứ nhất ầm vang xông vào trong đó, trong nháy mắt cái đuôi to lớn cũng đi qua, theo thông đạo truy đuổi hai người Vương Khả.
Chúng xà tướng thấy đại vương đã đi qua, nhao nhao chui vào lối đi này, đuổi tới.
Lối đi này là lúc trước Vương Khả thấy đám người Đồng An An đi qua, nói nó thông với Vạn Xà Trì trong đại lao Thần Long đảo, giờ phút này lại thành đường hầm đào mệnh của hai người.
Cuối cùng Vương Khả cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh, thực lực công chúa U Nguyệt mạnh hơn, ngược lại là công chúa U Nguyệt lôi kéo Vương Khả nhanh chóng chạy đi.
Cũng không biết trốn bao lâu.
- Không tốt, nhanh nữa lên, Xà Vương đến rồi!
Vương Khả nhìn phía sau sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy, phía sau thông đạo, có một cái đầu rắn to lớn, dữ tợn đánh tới, mở cái miệng to như chậu máu ra, như muốn cắn hai người.
- Sắp đến đại lao Vạn Xà Trì, ta nhìn thấy phía trước có ánh sáng!
Vương Khả kêu lên.
Nhưng đầu Xà Vương đã đến trước mặt hai người.
- Thi Quỷ Băng Phong!
Công chúa U Nguyệt quát to một tiếng.
Bỗng nhiên vòng tay tương tư trong tay công chúa U Nguyệt bắn ra vô số ánh sáng xanh.
- Ông!
Trong nháy mắt nước biển phía sau hai người, đông kết lại, bao gồm cả đầu Xà Vương, cũng bị đông cứng.
- Đông cứng?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Niệm châu của ta không chỉ có thể che lấp tu vi, mà còn là một cái pháp bảo, chỉ có điều, con rắn này quá mạnh, ta không áp chế được!
Công chúa U Nguyệt sợ hãi kêu lên.
- Oanh!
Xà Vương dùng sức, chấn vỡ băng cứng, băng cứng nổ tung, bắn ra lực trùng kích mạnh mẽ, trong nháy mắt đẩy hai người Vương Khả bắn ra khỏi thông đạo.