Chương 224: Giấy Dán Sao?
- Không có sao? Vương Khả, ngươi là tên đại lừa gạt! Ta muốn nhìn ngươi chết, ngươi làm hại ta chật vật như thế, ta muốn mạng của ngươi!
Đồng An An căm hận nói.
Vương Khả cảm giác trong lòng nặng nề, xem như hôm nay xui xẻo rồi. Thế nhưng, không thể biểu lộ ra, trước kéo dài thời gian đã. Lại nói, loại nguy hiểm này cũng không phải chưa từng gặp qua. Thần Long đảo ta cũng đi tới, còn sợ các ngươi sao?
- Ha ha ha ha ha!
Vương Khả chợt cười to.
- Ngươi cười cái gì?
Đồng An An lạnh lùng nói.
- Ta biết các ngươi có âm mưu, cho nên, ta đã sớm để sư tôn ta chờ ở bên ngoài sơn động!
Vương Khả cười to nói.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt đám người Bạch Cân biến đổi.
- Còn nữa, ngươi thật sự cho rằng, mấy tên tà ma các ngươi có thể lừa qua mắt sư tôn ta sao? Không, sư tôn đã sớm biết! Hơn nữa, trong các ngươi cũng có nằm vùng của sư tôn ta!
Vương Khả chỉ mọi người nói.
- Ngươi nói cái gì?
Bạch Cân sầm mặt lại.
- Không tin ư? Lấy cái pháp bảo lồng giam này của các ngươi tới nói, nó đã bị đánh tráo, ngươi biết không? Bạch Cân!
Vương Khả cười lạnh nói.
- Đánh tráo?
- Không sai, cái pháp bảo này ở trước mặt ta, chính là một cái hàng dỏm mà thôi, ở trước mặt ta nó giống như giấy dán, ngươi thật sự cho là chúng ta bị ngươi vây nhốt?
Vương Khả khinh thường nói.
- Đừng nghe hắn nói bậy, tên Vương Khả khốn kiếp này chính là một tên đại lừa gạt, không có một câu nào là thật!
Đồng An An lại căm hận nói.
- Không tin? Không tin ta chứng minh cho các ngươi xem!
Vương Khả cười lạnh nói.
- Sư đệ, vừa rồi ta đập tới, cái lồng giam này là thật!
Thiết Lưu Vân ở một bên cười khổ nói.
Sắc mặt Vương Khả tối đen, nhị sư huynh quá ngay thẳng đi? Ta đang lừa dối bọn họ, ngươi không phối hợp một chút được sao?
Vương Khả không để ý tới nhị sư huynh kêu la, tiếp tục lấy ra một que diêm, đốt lên.
- Bành!
Chỉ thấy, bỗng nhiên song sắt trước mặt Vương Khả bị đốt cháy, hơn nữa trong nháy mắt có mấy chỗ bị đốt đỏ bừng. Vừa rồi Vương Khả lại lặng lẽ truyền trọc chân khí vào.
Trọc chân khí ngay cả Chính Khí Kiếm cũng có thể đốt đứt, thì cái pháp bảo phổ thông này cũng sẽ không ngừng bị đốt?
- Bành bành bành!
Song sắt bị đốt đỏ bừng, hơn nữa biến dạng cong lại.
- Hả? Thật là giấy dán?
Thiết Lưu Vân kinh ngạc nói.
Đồng An An:
-...
Bạch Cân:
-...
Chúng tà ma cũng luống cuống tay chân, không phải chứ, tại sao cái song sắt này lại bị đốt cháy?
- Thấy chưa, ta nói rồi? Các ngươi cho rằng cái lồng giam này nhốt được ta sao? Ta kéo một cái, nó liền gãy!
Bỗng nhiên Vương Khả kéo một cái.
- Bành!
Cứ như vậy hai thanh sắt đang bốc cháy rơi ra. Mà kết giới bên ngoài lồng giam cũng bị phá mở một cái lỗ hổng lớn.
Rơi?
- Bạch Cân, đây là lồng giam bằng giấy để đốt viếng mồ mả của các ngươi sao?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Không, không thể nào, đây là thứ ta phải bỏ rất nhiều tiền mớ mua được, tại sao lại là giấy dán chứ?
Bạch Cân sợ hãi kêu lên.
- Đó là vì trong chúng ta có gian tế, đánh tráo?
Đồng An An biến sắc, hoảng sợ nhìn người ở bốn phía.
- Không đúng, không phải vừa rồi Thiết Lưu Vân nói không phá được lồng giam sao? Thiết Lưu Vân là người thành thật nhất, hắn sẽ không gạt người!
Bạch Cân nói.
- Thiết Lưu Vân sẽ không gạt người, vậy thì là Vương Khả gạt người?
Đồng An An biến sắc.
- Hả?
Đám người đều nhìn về phía Vương Khả.
- Nhị sư huynh, thất thần làm gì, chạy đi!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
Vương Khả đã đốt cháy song sắt lồng giam, để lộ ra một cái lỗ hổng lớn, lúc này, thừa dịp đối phương còn đang đau não chạy mau!
Nơi này là Thiên Lang Tông, sân nhà mình, ra khỏi đại lao, chỉ cần vung cánh tay hô lên, tất cả sẽ kết thúc!
- Nhị sư huynh, thất thần làm gì, chạy mau!
Vương Khả la lên một tiếng, là người thứ nhất chạy về phía cửa sơn động.
- Đừng để hắn chạy!
Đồng An An sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Đám người Bạch Cân cùng đánh về phía Vương Khả.
- Nhị sư huynh, nhanh lên!
Vương Khả chạy ở phía trước, sợ hãi kêu lên.
Mẹ nó, ta đã chạy xa như vậy, nhị sư huynh còn ở đó nói cái gì vậy?
- Oanh!
Vương Khả quay đầu nhìn, lại thấy nhị sư huynh đang chiến đấu với Đồng An An.
Vương Khả:
-...
Lúc này còn đánh cái rắm à, chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, người nơi này, một tên cũng không chạy thoát, nhị sư huynh, có phải ngươi bị cừu hận che đậy mắt hay không?
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, liền viết di chúc ở đây sao!
Thế nhưng, nhị sư huynh tập trung tinh thần muốn tìm Đồng An An báo thù, Vương Khả cũng không có cách nào, chỉ có thể chạy ra khỏi sơn động trước.
- Ngăn hắn lại, đừng để hắn chạy!
Bạch Cân ở phía xa hô hào.
- Rống!
Nhóm tà ma trong các phong giam lập tức nhảy ra ngoài.
Không phải mấy tên nằm vùng Bạch Cân, mà là tất cả tù phạm vây chặt Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Vừa nãy đám tù phạm các ngươi đều giả điên ư? Hiện tại toàn bộ ngăn ở phía trước ta? Như này bảo ta làm sao chạy?
- Ha ha ha ha, nhớ cho kĩ, tuyệt đối đừng cho Vương Khả chạy, ta giải quyết tên Thiết Lưu Vân này, liền tới giúp các ngươi!
Đồng An An ở nơi xa cười to nói.
- Tà ma? Xem hôm nay ta tru sát ngươi!
Nhị sư huynh cầm một thanh trường kiếm đánh tới.
- Oanh!
Hai đại cường giả Kim Đan cảnh cao giai ầm ầm va chạm.
Sắc mặt Vương Khả ở nơi xa lại trở nên khó coi, lúc này, nhị sư huynh đánh cái gì chứ? Một đám tà ma nhào tới, ta làm thế nào bây giờ?
- Đi!
Vương Khả vung tay lên.
Mười thanh phi kiếm lập tức bắn ra.
- Ầm ầm!
Đám người Bạch Cân giơ kiếm chém về phía phi kiếm của Vương Khả.
Phi kiếm lợi hại, nhưng vấn đề là thực lực đám người này càng lợi hại hơn, phi kiếm của Vương Khả căn bản không có tác dụng.
- Nhị sư huynh, trước lao ra gọi người, ta sắp không ngăn được nữa rồi!
Vương Khả nhìn về phía xa hô hào.
- Hắn không đi được, có ta ở đây, hắn sao có thể giúp ngươi? Ha ha ha ha!
Đồng An An ở phía xa cười to nói.
Vương Khả biến sắc, lần này thật sự hỏng bét sao?
Rơi vào đường cùng, Vương Khả lấy ra một quả cầu màu đen.