Chương 228: Trống Vắng, Cô Đơn, Lạnh Lẽo
- Không sai, có khí tức Ma Tôn, tiền bối, ngươi biết Ma Tôn thì quá tốt rồi, Ma Tôn tự phong ta làm Thần Long đà chủ!
Vương Khả lập tức kéo lấy quan hệ.
- Giả, giả, hắn là một tên đệ tử chính đạo, tại sao có thể là đà chủ Ma Giáo, không thể nào!
Bạch Cân không tin, quát mắng.
Hôm qua, bản thân vừa mới mời Chính Khí Kiếm đi kiểm tra Vương Khả, hắn nhất định là đệ tử chính đạo, làm sao biến thành đà chủ Ma Giáo? Gạt người, nhất định là gạt người.
Quái vật khô lâu nhìn Bạch Cân một chút, rồi lại nhìn về phía Vương Khả, bỗng nhiên, giống như nhìn thấy vật gì kỳ lạ.
- Trên cổ tay ngươi là cái gì?
Quái vật khô lâu lạnh lùng nói.
- Hả?
Vương Khả biến sắc.
Đương nhiên trên cổ tay ta là vòng tay trữ vật, bên trong chứa đầy tài vật của ta, ngươi đừng cướp đoạt?
- Ta, ta đây là... !
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi.
Nhưng, quái vật khô lâu lại không để ý đến, vung tay một cái.
- Hiu!
Chỉ thấy một cái vòng tay trữ vật của Vương Khả bay lên, bay thẳng vào trong tay quái vật khô lâu.
- Tiền bối, đó là khô lâu thủ trạc* của một vị hảo hữu cho ta, ngươi xem một lần không có vấn đề, nhất định phải trả ta!
Vương Khả lo lắng nói.
Đó là vòng tay mà lúc chia tay, Thánh Tử Ma Giáo tháo từ trên xương cốt của mình xuống đưa cho Vương Khả.
- Hảo hữu của ngươi, đưa cho ngươi?
Giọng nói quái vật khô lâu phát ra hàn khí, giống như cực kỳ để ý đối với cái vòng tay xương cốt này.
- Đúng, đúng vậy!
Vương Khả cau mày gật đầu một cái.
- Hừ!
Quái vật khô lâu hừ lạnh một tiếng.
Vừa nói, quái vật khô lâu vừa điểm về phía thủ trạc.
- Ông!
Xương cốt thủ trạc run rẩy một trận, tiếp theo giống như phát ra âm thanh.
- Ta thấy ngươi đeo nhiều vòng tay trữ vật như vậy, rất rõ ràng, không gian vòng tay trữ vật của ngươi không đủ dùng, ta cũng không có cái gì tốt đưa cho ngươi, liền cho ngươi cái này, không gian bên trong to gấp trăm lần vòng tay trữ vật phổ thông, ngươi đã cứu mệnh ta hai lần, hy vọng có thể giúp được ngươi!
Thanh âm này là của Thánh Tử, thế mà nó lại phát ra từ trên cái xương cốt thủ trạc này.
- Cái này, cái xương cốt thủ trạc này, còn là cái máy ghi âm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Bên trên xương cốt thủ trạc, lại có thanh âm lúc chia tay của Thánh Tử.
Quái vật khô lâu nghe được thanh âm này, toàn thân run lên. Tiếp theo sát khí quanh người kéo lên lần thứ hai, bỗng nhiên nhiệt độ trong địa huyệt giảm xuống vô số, giống như sắp nổi lên hoa tuyết.
- Vương Khả, ngươi, ngươi chọc giận tiền bối, chúng ta đều phải xong đời!
Bạch Cân nhìn về phía Vương Khả quát mắng.
Sát khí quái vật khô lâu kinh khủng như vậy, rõ ràng là muốn bạo phát, chúng ta xong rồi.
- Là ai, ai muốn giết con ta!
Quái vật khô lâu lạnh lùng nói.
Con ngươi?
Đám người sững sờ. Con ngươi ở đâu ra?
Vương Khả cũng cổ quái nhìn nửa người dưới của quái vật khô lâu, ngươi là bộ xương khô, cũng có thể nối dõi tông đường sao?
Không đúng? Đột nhiên Vương Khả giật mình, tiếp theo trong lòng sinh ra một cỗ mừng như điên. Giống như đoán được cái gì.
- Ngươi đã cứu con ta hai lần?
Bỗng nhiên quái vật khô lâu nhìn về phía Vương Khả.
Giờ khắc này, toàn bộ sát khí quay chung quanh Vương Khả biến mất.
Vương Khả mừng rỡ như điên, chính mình cũng không nghĩ tới, lại tìm được hi vọng trong khó khăn!
- Tiền bối, ngươi đang nói bạn tốt của ta, Thánh Tử sao?
Vương Khả nín nhịn kích động hỏi. Giọng nói cũng trở nên có lực không ít.
Đám người Bạch Cân ở một bên, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, Thánh Tử là bạn tốt của ngươi? Ngươi thật là có mặt nói, ngươi là thân phận gì, không biết cân nhắc sao? Là bạn tốt với Thánh Tử? Ngươi có tư cách gì?
- Bạn tốt của ngươi? Không sai, ngươi đã cứu con ta hai lần, con ta nhận ngươi làm bạn, cũng không kỳ quái!
Quái vật khô lâu gật đầu một cái.
Đám người Bạch Cân ở một bên trợn mắt, kinh ngạc nhìn về phía quái vật khô lâu. Ngươi tin tưởng?
- Tiền bối, ngươi là cha Thánh Tử, quá tốt rồi! Lần sau ta có thể ở thời điểm Thánh Tử đau lòng khổ sở, nói cho hắn biết, hắn còn có một người cha đang chờ hắn, ta sẽ cổ vũ Thánh Tử càng thêm kiên cường! Mỗi lần vào ban đêm Thánh Tử đều sẽ rơi lệ đến sáng, trong miệng luôn lẩm bẩm tự nói muốn gặp cha, hiện tại tốt rồi, rốt cục hắn cũng có hi vọng, có hi vọng, đáng tiếc người!
Vương Khả nói đến mức chính mình cũng sắp bị cảm động.
Quái vật khô lâu trầm ngâm chốc lát, nhưng lúc này, thái độ đối với Vương Khả đã tốt lên rất nhiều.
Con của ngươi?
Vương Khả cũng không ngờ được, Thánh Tử lại là con trai của quái vật khô lâu này?
- Nói cho ta nghe một chút về tình hình con trai ta!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Được rồi, Thánh Tử được Ma Tôn phong làm Thánh Tử Ma giáo hơn trăm năm trước.
Vương Khả nhớ lại tin tức nghe được trước đó ở Thần Long Đảo.
- Ma Tôn? À, hắn đúng là không nuốt lời, không tự xưng giáo chủ! Còn phong con trai ta làm thánh tử!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Hả? Ma Tôn không tự phong giáo chủ là vì tiền bối ngài? Tại hạ tuổi tác còn nhỏ, không biết tiền bối ngài là?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Trước trường đại kiếp kia, ta chính là giáo chủ Thái m Ma Giáo!
Khô lâu quái vật trầm giọng nói.
Vương Khả trợn tròn mắt? Kẻ trước mắt này là giáo chủ Ma giáo đời trước?
- Tiền, tiền bối, không biết vì nguyên nhân gì mà Thánh Tử mãi không thể lớn, bộ dáng chỉ như đứa trẻ phàm nhân bảy tám tuổi, tâm trí cũng như thế, ngày thường toàn thích ngủ, thích chơi!
Vương Khả nhớ lại tin tức thăm dò được khi trước.
- Không lớn được? Hừ, bọn họ hại con ta đến giờ vẫn chưa lớn? Chết tiệt! Ngươi nói tiếp!
Quái vật khô lâu căm hận nói.
- Vâng, thật ra Thánh Tử rất đáng thương!
Vương Khả thở dài nói.
- Hả?
Quái vật khô lâu trầm giọng thốt lên.
- Mọi thứ về Thánh Tử đều trì trệ không tiến, tu vi, tuổi tác, tâm trí, tất cả đều chỉ như đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc dù ở Ma giáo có Ma Tôn che chở, nhưng Ma Tôn không khả năng một mực ở bên người Thánh Tử được.