Chương 229: Thánh Tử, anh em tốt của ta
- Rất nhiều đệ tử Ma giáo tuy ngoài mặt cung cung kính kính đối với hắn, sau lưng lại khinh thường ra mặt, tại hạ nhiều lần bất bình với đám người bằng mặt không bằng lòng người với Thánh Tử kia, đáng tiếc, đáng tiếc... !
Vương Khả thở dài nói.
Hoa lạp!
Xiềng xích sau lưng quái vật khô lâu khẽ run lên từng hồi, hiển nhiên, quái vật khô lâu đang tức tối đến độ cả người không ngừng run rẩy.
- Cách đây không lâu, ở Thần Long Đảo còn có người muốn giết Thánh Tử, ý đồ ném Thánh Tử vào trong Vạn Xà Trì, ao kia toàn là rắn độc, Thánh Tử vào đó thì chết chắc! Với thể cốt của Thánh Tử, ngươi cũng biết rồi đấy, làm sao mà chịu cho được? Khi đó, vây quanh ao là vô số đệ tử Ma giáo, lại chỉ biết đứng bên bờ chỉ trỏ, mặc cho Thánh Tử vùng vẫy hô cứu mạng trong ao, chẳng ai xuống cứu cả! Tại hạ và Thánh Tử là giao tình thế nào? Dù tu vi ta rất yếu, song vẫn không chút để ý, mặc cho bị vạn xà cắn xé, ta đều mặc kệ, chỉ có ta nhảy xuống, ngươi không biết, lúc ấy Thánh Tử khóc thương tâm, khóc bất lực cỡ nào đâu. Đám lòng dạ hiểm độc kia, bọn họ nghe không được ư? Ta liều mạng cứu Thánh Tử lên, cũng may Thánh Tử bách độc bất xâm, riêng ta lại trúng độc rất sâu, trừ độc thật lâu mới sống được!
Vương Khả đau lòng mắng nói.
- Ai, là ai?
Toàn thân quái vật khô lâu run rẩy quát.
- Tra ra được, người muốn hại Thánh Tử nằm ngay trên hang động dưới đất này, tên là Đồng An An, là hắn một tay sắp đặt âm mưu, ngươi xem, đám người khăn trắng này cũng là thủ hạ của Đồng An An, ngươi không tin cứ hỏi bọn hắn thử xem! Có phải đúng là bọn hắn muốn giết chết Thánh Tử không? !
Vương Khả chỉ tới đám khăn trắng cách đó không xa.
Đám khăn trắng hít sâu một hơi khí lạnh. Vốn tưởng rằng Vương Khả đang trấn an quái vật khô lâu, cả đám đều sẽ được an toàn, nhưng ai ngờ Vương Khả lại qua cầu rút ván, một mình an toàn rồi liền đạp bọn hắn xuống vực sâu vạn trượng?
- Không có, không có, tiền bối, ngươi đừng nghe Vương Khả nói bậy, hắn chỉ đang lừa gạt ngươi thôi!
Đám khăn trắng hoảng sợ hô hào.
Oanh!
Đột nhiên một chiếc gai xương vút tới, đâm xuyên một tên tà ma, nháy mắt đã mất mạng.
Chúng tà ma lập tức nín thở, lừa quái vật khô lâu, vậy chính là chết?
- Không, không, tiền bối, ta nói, ta nói, chuyện ấy thật không liên quan gì đến ta, là Đồng An An, hắn ở ngay trên kia, hắn ở ngay trên kia, những năm nay chúng ta một mực ẩn núp ở Thiên Lang Tông, chúng ta không biết a
Đám khăng trắng hoảng sợ kêu.
- Nói như vậy, Vương Khả nói là sự thật?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
Đám khăn trắng mặt như trái mướp đắng, đáp nói:
- Cụ thể thế nào chúng ta cũng không rõ ràng, nhưng mấy ngày nay chúng ta nghe Đồng đàn chủ, không, nghe Đồng An An nói qua chuyện ở Thần Long Đảo, Đồng An An một mực canh cánh trong lòng, không thể nào hiểu được, vì sao Vương Khả lại có thể đi ra Vạn Xà Trì mà không việc gì, vì sao Vương Khả không trúng độc. Vương Khả cũng đang lừa ngươi!
- Ai nói ta không trúng độc?
Vương Khả tức giận hét lên.
Nhưng quái vật khô lâu lại không mấy quan tâm điều này, Vương Khả trúng độc hay không không quan trọng, quan trọng là, Đồng An An gia hại Thánh Tử, may được Vương Khả liều mạng cứu giúp?
- Đồng An An? A, ha ha ha!
Tiếng cười của quái vật khô lâu chất đầy hàn khí.
- Tiền bối, chúng ta không biết Vương Khả làm sao lại có được lệnh bài Thần Long đà chủ, vì sao lại có phong tứ của Ma Tôn, nhưng, ta có thể bảo đảm, Vương Khả đang lừa gạt ngươi, Vương Khả là đệ tử chính đạo, còn là đệ tử tông chủ Thiên Lang Tông. Trong cơ thể hắn không có ma khí. Hắn không phải đệ tử Ma đạo, hắn là lừa đảo, không tin, chính ngươi kiểm tra xem, hắn đang lừa gạt ngươi!
Khăn trắng nôn nóng hét lên.
Quái vật khô lâu nhìn về phía Vương Khả.
Nét mặt Vương Khả thoáng cứng đờ, giờ mà bị kiểm tra chẳng phải lộ hãm? Chính cmifnh đường đường là Thần Long đà chủ, làm sao lại không có ma khí?
Quái vật khô lâu liếc nhìn Vương Khả một cái, sau đó lại quét nhìn về phía đám người khăn trắng:
- Hắn không có ma khí, cái đó thì có gì không đúng?
- Hả? A?
Chúng tà ma há hốc mồm.
Không đúng? Lời này là có ý gì? Ngươi chính là giáo chủ Ma giáo đời trước, ngươi không để ý Vương Khả là chính đạo? Phải biết hắn là đệ tử Trần Thiên Nguyên, ngươi lại vẫn không để ý? Hắn là đệ tử đại cừu nhân của ngươi.
- Tên Ma Tôn kia của các ngươi, năm đó lúc còn dưới tay ta còn là một tên tịnh ma, sống chết không chịu ăn thịt người, dù phải chịu đựng thống khổ sống không bằng chết cũng quyết không ăn người, không nguyện ý làm ô ma ăn thịt người, dù mỗi lần ma ẩn phát tác, hắn cam nguyện chịu đựng đau khổ chứ nhất quyết không ăn. Chỉ lấy chân nguyên huyết chống đỡ! Hắn làm được! Vương Khả có thể bị Ma Tôn nhìn trúng, tự thân phong làm Thần Long đà chủ, Vương Khả cũng là một tên tịnh ma. Nhìn không ra ma khí thì có gì không đúng?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Tịnh ma? Ô ma?
Vương Khả sững sờ.
Tà ma còn có phân chia như thế? Không đúng, Nhiếp Thanh Thanh cũng không chịu ăn thịt người, Nhiếp Thanh Thanh cũng là tịnh ma?
Vương Khả đột nhiên nhớ đến, Ma Tôn hạ lệnh trong nội bộ Ma giáo, không cho phép ăn thịt tù phạm chính đạo, chỉ rút chân nguyên huyết như là nuôi gia súc, chẳng lẽ Ma Tôn muốn đệ tử Ma giáo đều giống hắn, dần dần trở thành tịnh ma?
- Tiền bối, trước kia ta nghĩ không thông, giờ ta hiểu rồi, vì sao Đồng An An, còn có tên đường chủ nào đó sau lưng lại muốn phản bội Ma Tôn, vì sao muốn giết Thánh Tử, bọn hắn là ô ma. Bọn hắn nhìn ra ý định bồi dưỡng tịnh ma trong Ma giáo của Ma Tôn, cho nên bọn hắn muốn ngăn cản. Ta nhớ được Đồng An An từng nói qua, ma chính là phải ăn thịt người, bọn hắn muốn ăn thịt người, muốn đánh vỡ kế hoạch của Ma Tôn, cho nên bọn họ vươn hắc thủ lên người Thánh Tử, đả kích uy tín của Ma Tôn!
Vương Khả giải thích nói.
- Lạc lạc lạc lạc, ha ha ha ha ha, thật to gan, thật to gan, dùng con trai ta để giết gà dọa khỉ? A, ha ha ha ha, bọn này chán sống rồi!