Chương 230: Thánh Tử, anh em tốt của ta
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối, ngài ăn thịt người, ngài cũng là ô ma?
Khăn trắng lo lắng nói.
- Ta là ô ma, nhưng ta cũng là phụ thân, ta không quản các ngươi là ma gì, dám giết con ta, vậy thì đều đáng chết, đều đáng chết!
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối tha mạng, chúng ta, chúng ta vô tội, việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không biết, chúng ta không gia hại Thánh Tử, là Đồng An An, hắn ở ngay trên hang động này, hắn ở ngay trên kia!
Đám khăn trắng hoảng sợ kêu lên.
- Tiền bối, ta và thánh tử là bạn tốt, hiện tại nội bộ Ma giáo đang rất loạn! Trước đây không lâu, lúc Ma Tôn không ở Thần Long Đảo, ta từng hai lần cứu Thánh Tử, lần đầu tiên là ở trong Vạn Xà Trì, lần thứ hai là lúc bị Xà Vương tấn công. Mặc dù ta đã cứu Thánh Tử, nhưng Thánh Tử vẫn đang rất nguy hiểm. Con người Thánh Tử tốt lắm, mặc dù bị phong ấn niên kỷ, nhưng, theo ta thấy Thánh Tử rất chí tiến thủ, hắn rất nỗ lực, tìm đủ mọi thứ rèn luyện bản thân, đáng tiếc, đáng tiếc thân thể bị hạn chế! Hắn rất kiên cường, dù gặp khó khăn, lại chưa bao giờ nhụt chí! Hắn cũng rất lạc quan, đối mặt khổ nạn thế nào cũng lau đi nước mắt, mỉm cười đối mặt! Thánh tử là người lạc quan nhất, kiên cường nhất, bất khuất nhất mà ta từng gặp!
Vương Khả khen không dứt miệng.
Ngay trước mặt phụ thân khen con trai người ta, đây tuyệt đối là chính trị chính xác!
Quả nhiên, tâm tình quái vật khô lâu tốt lên rất nhiều:
- Con ta tốt như ngươi nói thật ư?
- Sao lại không thật? Để ta nói ngươi biết, đám người trong Ma giáo kia sớm đã bị lợi ích xung váng đầu, bọn họ khinh thường tu vi Thánh Tử, lại làm sao biết được, nếu không phải niên kỷ Thánh Tử bị áp chế, đám đà chủ, đường chủ chó má bọn hắn sợ rằng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Thánh Tử!
Vương Khả bất bình thay cho Thánh Tử, khẳng khái nói.
- Ai!
Quái vật khô lâu lại một trận thở dài.
- Tiền bối, ta không phải muốn chạy trốn, thật ra, trong mắt ngươi, ta và đám người kia chẳng khác gì nhau, ngươi có ăn ta hay không đều không sao cả, nhưng, ta thực sự không bỏ được bạn tốt là Thánh Tử, ngươi biết đấy, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà! Ma Tôn chỉ có thể bảo vệ Thánh Tử ở ngoài sáng, nhưng trong tối lại không cách nào bảo hộ Thánh Tử được. Ta chỉ xin tiền bối, có thể đưa ta ra ngoài, để ta thường xuyên chú ý tới Thánh Tử, tránh cho hắn bị ám tiễn thương hại! Ta thừa nhận, ta không muốn bị nhốt ở chỗ này, nhưng, ta càng không muốn nhìn thấy Thánh Tử bị tên hỗn đản nào đó ám toán chết mất. Tên Đồng An An ngay trên kia, còn có tên đường chủ nào đó sau lưng hắn nữa, ngày nào còn có bọn họ, ngày đó Thánh Tử còn chưa được an bình, ta hận không thể ăn thịt, uống máu bọn hắn!
Ngữ điệu Vương Khả đầy vẻ căm hận, khẳng khái nói.
Đồng thời, Vương Khả nhìn về phía quái vật khô lâu, ta đã ám thị ngươi rõ ràng vậy rồi, có phải ngươi nên đưa ta đi lên không?
Quái vật khô lâu nhìn Vương Khả.
- Ngươi muốn ra ngoài, bảo hộ con ta?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
Vương Khả nghe xong, lập tức tinh thần, vội đáp.
- Tiền bối, ta cũng không hư ngụy với ngươi, đúng là ta sợ bị ngươi ăn thịt, điều này không có gì phải giấu diếm. Không như đám khăn trắng dối trá kia, ta đúng là sợ thật. Nhưng, đồng thời, ta cứu Thánh Tử cũng là thật, ta và thánh tử là anh em tốt, vấn đề này, ngươi từ chiếc * vừa rồi, không, từ chiếc vòng tay xương cốt thánh tử cho ta kia liền có thể nhìn ra. Nếu nói ta cam đoan với ngươi ra ngoài sẽ cứu Thánh Tử, chắc ngươi cũng không tin, nhưng, ta không cần ngươi tin tưởng, con người ta hành sự trước nay không chỉ dựa vào ba tấc lưỡi, đấy đều là gạt người, ta luôn đi làm với thái độ thực sự cầu thị! Ta nói qua, ta từng hai lần không để ý sinh mệnh đi cứu Thánh Tử, điều này không sai chứ? Dù ta lừa ngươi, con người Thánh Tử tốt như vậy, sự thật rành rành ra đấy đâu thể lừa được. Ngươi cảm thấy, nên tin tưởng người khác hoa ngôn xảo ngữ hay là nên tin tưởng người thật việc thật như ta? Ta ra ngoài, ta không bảo hộ Thánh Tử, anh em tốt của ta, vậy ta bảo vệ ai?
Vương Khả lập tức ra vẻ nghĩa bạc vân thiên nói.
Nghe lời này của Vương Khả, đám khăn trắng ở bên nghẹn họng không biết nói gì, ngươi không phải dựa vào miệng thổi? Mẹ nó, ngươi không dựa vào thổi, ngươi làm sao trở thành Thần Long đà chủ? Không dựa vào thổi, làm sao trở thành Đông Lang phó điện chủ?
Đám người khăn trắng không tin lời, nhưng, cái đó không quan trọng! Quan trọng là quái vật khô lâu tin tưởng!
Tín vật của con trai ở chỗ này, ta không tin tưởng lời anh em tốt của con trai ta, lại đi tin tưởng đám người muốn hại mạng con trai ta là các ngươi?
- Được, ta cũng không cần ngươi cam đoan cái gì, tiểu tử, nhớ cho kĩ, sau khi đi ra ngoài, phải bảo hộ con ta cho tốt!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Tiền bối, ta thực sự có thể ra ngoài được ư?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Ra ngoài? Ai cũng đừng hòng ra ngoài, dù là Nguyên Anh Cảnh tiến vào cũng đừng hòng đi ra, nhưng, ta có thể dốc hết toàn lực đưa ngươi đi ra!
Quái vật khô lâu trịnh trọng nói.
- Đa tạ tiền bối. Mấy lời hư tình giả ý, ta không nói nhiều làm gì, với quan hệ giữa ta với Thánh Tử, sau này ngươi cứ nhìn xem!
Vương Khả lập tức vỗ ngực nói.
Đám khăn trắng ở bên nhìn mà trợn tròn mắt.
Cái này, cái này … Vương Khả liền có thể đi ra? Mẹ nó, hắn khoác lác thổi da trâu một lát liền có thể đi ra?
- Tiền bối, chúng ta cũng có thể bảo hộ Thánh Tử, liều chết bảo hộ Thánh Tử, ngươi có thể hạ ma chú lên người chúng ta, ta có thể phát thệ, ta cam đoan, ta cam đoan!
Đám khăng trắng lập tức kêu lên mong mỏi.
- Tiền bối, chúng ta cũng có thể thề sống chết bảo hộ Thánh Tử!
Nguyên đám tà ma đều mong đợi nói.
- Phát thề? Cái đó cũng tin được ư?
Vương Khả ở bên bỏ đá xuống giếng nói.
Đám khăn trắng giương mắt nhìn Vương Khả, trong lòng không khỏi chửi đổng. Ngươi tự do, chúng ta lại không thể tự do?
- Có Vương Khả là đủ rồi, hắn là Thần Long đà chủ, có thể tuyển nhận môn đồ! Các ngươi? Hừ! Ta không tin được! Đã hại con trai ta, còn muốn ta thả các ngươi?