Chương 231: Đạo Linh Ngọc
Quái vật khô lâu lạnh giọng nói.
- Tiền bối tha mạng, chúng ta biết sai rồi! Chuyện ấy lhông liên quan gì đến chúng ta!
Đám khăn trắng bái lạy cầu xin.
- Vương Khả, ngươi cần ta làm gì?
Quái vật khô lâu trầm giọng hỏi.
- Đa tạ ý tố của tiền bối, vốn là ta không nên đề ra yêu cầu quá phận đối với ngài, chỉ là, Thần Long phân đà của ta chỉ vừa mới khởi đầu, hiện nay khuyết thiếu lượng lớn tài chính, đương nhiên, thiếu nhất vẫn là Đạo Linh Ngọc, không biết chỗ này của tiền bối liệu có dư dả? Nếu không có thì thôi!
Vương Khả rất không tiết tháo giở công phu sư tử ngoạm.
- Đạo Linh Ngọc? Linh sơn phong ấn ta này hơn mười năm trước từng dựng dục một khối, để ta mang ra giúp ngươi!
Quái vật khô lâu nói.
Vừa nói, quái vật khô lâu vừa vươn tay cắm vào vách đá sát bên cạnh.
Tạch tạch tạch!
Trên vách đá giống như có phong ấn lực lượng khủng bố vậy, khoái tốc nghiền nát bàn tay quái vật khô lâu thành vô số bột phấn.
Nhưng cánh tay khô lâu kia vẫn cắm vào trong vách đá, móc ra một tảng đá sáng rực hồng quang.
Tạch tạch tạch!
Cánh tay xương cốt nát bấy vừa nãy chậm rãi mọc lại.
- Đây là Đạo Linh Ngọc! Cho ngươi, tính là thù lao đưa trước cho ngươi!
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Nói thù lao làm gì? Tiền bối, ngươi yên tâm, chuyện của anh em tốt chính là chuyện của ta, ta ra ngoài liền chiêu binh mãi mã, bảo hộ Thánh Tử hai tư trên bảy!
Vương Khả lập tức cười không ngậm được mồm.
Gấp gáp thu lấy Đạo Linh Ngọc.
Quái vật khô lâu chậm rãi rút ra một chiếc răng từ trong khoang miệng của mình.
- Đưa chiếc răng này đến tay con trai ta, nó sẽ biết phải làm gì!
Quái vật khô lâu đưa hết cho Vương Khả.
Vương Khả lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc, cẩn thận cất răng của quái vật khô lâu vào trong đó.
- Tiền bối yên tâm, ta cam đoan đích thân giao tận tay Thánh Tử!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ừ, còn về những vật khác, ta còn chưa thể đưa cho ngươi được, ta đưa ngươi đi lên!
Quái vật khô lâu nhìn Vương Khả nói.
- Được rồi, đa tạ tiền bối, về phần vòng tay trữ vật của đám khăn trắng thì tiền bối cứ giữ lại, dù sao đánh bài cũng phải có tiền đặt cược!
Vương Khả hâm mộ nhìn vòng tay trữ vật của đám khăn trắng.
Đám khăn trắng há mồm nhìn trân trối, tên Vương Khả này quá không biết xấu hổ, ngươi không nói thẳng được sao? Muốn vòng tay trữ vật của chúng ta còn giả đò vòng vo?
- Có đánh mạt chược hay không đều không sao cả, ta không cần tiền cược, ta ăn chúng, sau đó đưa hết tiền tài trên người chúng cho ngươi?
Quái vật khô lâu trầm giọng nói.
- Không cần, không cần, chính chúng ta tự đưa, tự chún ta đưa!
Đám khăn trắng lập tức hoảng sợ kêu lên.
Vừa nói, nguyên đám tà ma dồn dập lột bỏ vòng tay trữ vật, pháp bảo, phi kiếm ném hết cho Vương Khả!
- Thế này, thế này … thế này sao được?
Vương Khả cười thu hết toàn bộ tài vật vào miệng túi.
Đám khăn trắng:... !
- Tiền bối, bàn mạt chược này cho ngài, lúc nào ngài nhàm chán có thể đánh mạt chược với bọn hắn! Cũng tính có cái giết thời gian, chờ ta và Thánh Tử gặp mặt, an trí tốt cho Thánh Tử, ta lại đưa tin về cho ngươi!
Vương Khả cười nói.
- Được rồi !
Quái vật khô lâu nói.
Vừa nói, từ dưới lòng đất bật ra một cây cột bằng xương, đâm thẳng lên trời, nâng Vương Khả lên, bay vút ra ngoài hang động.
Trong hang có lực trường cực lớn, nhưng cây cột bằng xương này có thể gánh chịu được, chỉ thấy lúc cột xương vút lên, mặt trên hiện ra vô số vết rạn, rốt cục sau khi xông lên được một đoạn, có tiếng ầm vang vọng lại.
Oanh!
Cây cột xương ầm vang vỡ nát, Vương Khả nương theo quán tính bay vút lên, mắt thấy sắp đến cửa động, lại vẫn còn thiếu một chút mới đi ra được.
Chíu!
Vương Khả nắm lấy hai thanh phi kiếm, cắm vào vách tường trong huyệt động, treo mình giữa không trung.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là té xuống, còn thiếu một bước, còn thiếu một bước liền có thể bò được ra ngoài!
Vương Khả ngước nhìn lên, miệng lẩm bẩm nói.
- Vương Khả, Vương phó điện chủ, không, Thần Long đà chủ, chúng ta nguyện ý làm môn đồ của ngươi, có thể mang theo bọn ta cùng đi ra được không, Thần Long đà chủ, Thần Long đà chủ!
Đám khăn trắng thấy Vương Khả được cột xương đẩy đi lên, lập tức kinh hãi cầu xin.
Mẹ nó, vì sao, vì sao, đều là cùng lúc rớt xuống, dựa vào cái gì mà ngươi lại được tự do? Trong khi chúng ta lại bị nhốt ở chỗ này, lúc nào cũng có thể bị người ăn thịt?
Trong ánh mắt mong đợi của đám người bên người, Vương Khả lại không hề để tâm, trước kia các ngươi đều muốn ăn ta, giờ ta cần gì lấy ơn báo oán? Ta đâu có bệnh?
Vương Khả đi, bỏ lại nguyên một đám tuyệt vọng xụi lơ trên đất.
- Đồng An An, lần này bị ngươi hại chết!
Đám khăn trắng khóc không ra nước mắt.
Trước kia bọn hắn tự tại biết mấy, bí ẩn không người biết, lại thêm, muốn rời khỏi Thiên Lang Tông lúc nào cũng được, lại bởi vì đáp ứng Đồng An An ứng phó Vương Khả, kết quả vĩnh viễn bị nhốt ở dưới này.
Sao chúng ta lại thảm vậy chứ!
…
Linh sơn phong ấn rốt cục quá khủng bố, quái vật khô lâu toàn lực đưa Vương Khả ra ngoài, song cuối cùng vẫn kém một bước. Khoảnh khắc cột xương vỡ nát, Vương Khả phải dùng phi kiếm cắm lên vách động mới miễn cưỡng tránh bị rơi xuống lần nữa.
Nhưng dù đã đến đây, Vương Khả vẫn cảm nhận được một cỗ áp chế kinh khủng, đè ép lên người muốn lần nữa đẩy hắn xuống.
- Không được, sắp chịu hết nổi, đã bảo tiễn phật tiễn đến tây thiên, còn có một đoạn, làm sao bây giờ?
Vương Khả không khỏi sốt ruột.
Đúng lúc này, Vương Khả tựa hồ nghe được có tiếng nói từ phía trên vọng lại.
- Sư đệ, là ta có lỗi với ngươi, nếu ta nghe lời ngươi sớm chút, có lẽ ngươi đã không chết, ta có lỗi với ngươi! Ô ô ô!
- Nhị sư huynh, ngươi đừng như thế, người chết không thể sống lại, ngươi đừng đau buồn, Vương Khả sư đệ nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!
- Không, ta không tha thứ cho chính mình được, đều tại ta!
Tiếng ồn ào phía trên khiến ánh mắt Vương Khả khẽ sáng lên.
- Này, mau đỡ ta lên, mau đỡ ta lên!
Vương Khả thất thanh hô to.
Tay đã sắp chịu hết nổi, các ngươi có nghe được tiếng ta không đấy?