Chương 296: Trương Thần Hư hiếu kỳ
Ta đã có bạn gái, ngươi cũng biết, là U Nguyệt công chúa! Nếu mà scandal này truyền đến trong tai bạn gái thì ta biết phải làm sao? Ta cũng rất khổ!
Vương Khả buồn bực nói.
Đám Trương Thần Hư nghe mà sửng sốt hồi lâu, Vương Khả đang lảm nhảm gì vậy? Sao chúng ta nghe hồi lâu mà vẫn không hiểu?
- Vương Khả, ngươi nói năng bậy bạ gì đấy?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
Có thể giao lưu bình thường chút được không? Cứ điên điên khùng khùng?
Vương Khả nghe xong, tưởng là Trương Thần Hư đang cố bảo vệ danh tiết Trương Ly Nhi, không muốn mình nói quá nhiều.
- Trương Thần Hư, các ngươi đã làm thành như vậy, còn giả vờ không biết, vui lắm đấy hả? Tỷ ngươi sai phái các ngươi đi ra tìm ta nhiều ngày như vậy, ngươi còn không biết lý do vì sao? Ngày đó, tỷ ngươi vụng trộm tới văn phòng ta ở cao ốc Thần Vương, khi ấy ta đã nói rõ ràng với nàng, nhưng mà, sao nàng vẫn cứ nhắm vào ta không buông? Còn muốn ta phải nói thế nào nữa?
Vương Khả giận nói.
Đám Trương Thần Hư kinh ngạc nhìn Vương Khả.
Tên Vương Khả này lảm nhảm gì vậy? Sao chúng ta nghe mãi mà vẫn không hiểu?
Đúng rồi, Vương Khả nhắc tới chuyện ngày đó tỷ tỷ lẻn vào văn phòng Vương Khả gõ ám côn, kết quả, ám côn không gõ thành, lúc đi ra tỷ tỷ còn đầu tóc ướt nhẹp, đổi một thân y phục, giống như là tắm rửa qua!
Trương Thần Hư nghĩ mãi không thông, mấy lần hỏi dò tỷ tỷ đều không được đến câu trả lời thỏa đáng, còn bị tỷ tỷ mắng cho một trận, cũng chính bắt đầu từ sau lần đó, tỷ tỷ mới như phát điên muốn tìm Vương Khả báo thù.
- Ngày ấy các ngươi đã làm gì trong văn phòng?
Trương Thần Hư ngơ ngác hỏi.
- Ngươi không biết?
Vương Khả đáp lại bằng vẻ tròn mắt kinh ngạc.
Thần sắc Trương Thần Hư chợt khẽ cứng lại, tỷ ta không chịu nói, ta làm sao biết được?
- Cũng đúng, chuyện này, nàng thân là nữ tử, làm sao dày mặt nói ra được? Ai!
Vương Khả khe khẽ thở dài, như là đoán được nguyên do trong đó.
Câu dẫn nam nhân không thành vốn đã là chuyện rất mất mặt, làm sao có thể nói cho đệ đệ?
- Ngày đó trong văn phòng, rốt cục các ngươi đã làm gì?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
Từ ngữ điệu của Vương Khả, Trương Thần Hư cảm thấy chuyện này có vẻ khá là ái muội.
- Chuyện này, ngươi thật muốn nghe? Then chốt là, ta sợ nói ra sẽ không tốt đối với thanh danh tỷ tỷ ngươi!
Vương Khả nhíu mày.
- Nói!
Trương Thần Hư trầm giọng quất.
Vương Khả trầm mặc, mãi một lúc sau mới khẽ thở dài nói tiếp:
- Được rồi, ta nói ngươi nghe, đi về ngươi cũng nên khuyên nhủ tỷ ngươi! Rốt cuộc, người sống một đời, luôn có một số chuyện không được như ý, đừng quá xoắn xuýt, thiên hạ này thiếu gì đàn ông tốt như ta!
Hai hàng lông mày Trương Thần Hư càng nhíu nhặt, đám sư đệ sau lưng cũng lộ vẻ nghi hoặc.
- Hay là, ta chỉ nói riêng với một mình ngươi thôi! Dù sao ta cũng phải nể mặt tỷ tỷ ngươi chút! Đó là bí mật riêng của nàng!
Vương Khả nói.
- Được rồi! Ngươi nói riêng với ta!
Trương Thần Hư gật gật đầu.
- Các ngươi canh chừng ngoài cửa! Không được nghe lén! Đồng thời, vây chặt phòng ngủ này cho ta, nếu Vương Khả dám giở trò, lát nữa không cần khách khí với hắn!
Trương Thần Hư lạnh lùng phân phó.
- Vâng!
Đám sư đệ đồng thanh ứng tiếng.
Dứt lời, Trương Thần Hư bước vào phòng ngủ.
Rầm!
Cửa phòng ngủ ầm vang đóng lại.
Công Nhất Trà Xã, phòng ngủ Vương Khả!
Trương Thần Hư nhìn xuống sàn nhà một cái, từ dưới sàn vẫn cứ vọng lên tiếng vang đùng đùng, xen lẫn với đó là từng hồi tiếng hú hét thảm thiết của đám người Trương Chính Đạo. Tình cảnh có vẻ hết sức quỷ dị.
Trương Thần Hư rất là cẩn thận, rốt cuộc trước đây từng té ngã nhào trong tay Vương Khả, hắn không muốn lại dẫm lên vết xe đổ khi trước.
- Nói đi, nơi này không còn người khác, ngày đó trong văn phòng giữa ngươi và tỷ ta đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư đong đưa quạt giấy, trầm giọng hỏi.
Lúc này Vương Khả cũng đang rất buồn bực, bởi vì tiếng động Trương Chính Đạo phát ra từ dưới mật thất khiến Trương Thần Hư rất là cẩn thận, cộng thêm đám đệ tử Kim Ô Tông canh chừng bên ngoài, dù hắn có muốn đối phó Trương Thần Hư cũng lực bất tòng tâm.
Phải biết đám đệ tử Kim Ô Tông còn đang chằm chằm coi chừng trong này!
- Ngày đó... ? Thật ra ta không muốn nói, chỉ là, ta cũng rất khốn nhiễu! Ngươi khuyên nhủ tỷ ngươi đi!
Vương Khả cười khổ nói.
- Khuyên tỷ ta cái gì mới được?
Trương Thần Hư híp mắt, nghi hoặc nói.
- Ta và tỷ ngươi không thích hợp!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Thần Hư sững sốt. Không thích hợp? Mẹ nó, tỷ ta muốn gõ ám côn ngươi mà thôi, có gì không thích hợp?
- Đối với chuyện tình cảm, con người ta rất chuyên nhất, tỷ ngươi cứ dây dưa như vậy, bức ta không thở nổi! Ta cũng muốn có không gian riêng tư! Ta cũng muốn tự do! Ngươi có thể khuyên nhủ tỷ ngươi mấy câu được không! Bảo nàng quên ta đi! Nàng nhất định sẽ gặp được người tốt hơn!
Vương Khả khẩn thiết nói.
Trương Thần Hư ngây dại mất một lúc.
Ta nghe cái quái quỷ gì thế này? Vương Khả nói tỷ ta dây dưa hắn? Hắn điên rồi? ! Tỷ ta lại đi dây dưa hắn?
- Hỗn đản, Vương Khả, ngươi dám vu khống tỷ ta? Tỷ ta chính được cha ta định qua hôn sự, ngươi dám, ngươi dám... !
Trương Thần Hư căm hận tiến lại.
- Đừng kích động, có chuyện gì cứ nói rõ ràng! Không phải ngươi muốn hỏi ư? Kích động thế làm gì? Đừng lại đây!
Vương Khả lập tức cả kinh kêu lên.
Nhưng mà, Trương Thần Hư làm sao dung được người khác ô miệt danh tiết tỷ tỷ hắn?
Mẹ nó, cái tên Vương Khả vô liêm sỉ này, không ngờ lại dám mặt dày nói ra những lời như vậy? Đúng là chán sống!
- Ai bảo ngươi vu khống tỷ ta, ai bảo ngươi ăn nói lung tung!
Trương Thần Hư phẫn hận vung chưởng đánh tới.
- Đừng!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Oanh!
Chưởng của Trương Thần Hư ầm vang đánh lên ngực Vương Khả, một tiếng trầm vang. Vương Khả lại chẳng hề hấn gì.
Trương Thần Hư sững sốt, không đúng, chưởng này của ta dù không dùng hết toàn lực, nhưng cũng không phải Tiên Thiên Cảnh có thể gánh chịu được. Với tu vi đối phương, lồng ngực chí ít cũng phải lõm vào mới đúng, sao giờ vẫn cứ không việc gì?
Lúc ngẩng đầu nhìn lên Vương Khả, đột nhiên nhìn thấy một chiếc ấn lớn nện xuống trên đầu.