Chương 297: Cục gạch thần khí?
Oanh!
Là Thần Vương Ấn ầm vang nện xuống đầu Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư theo bản năng thả ra cương khí hộ thể chống lại, nhưng mà, Thần Vương Ấn chính là do Đạo Linh Ngọc rèn đúc mà thành, bản thân có được lực trấn áp cực mạnh.
Cương khí căn bản không ngăn được Thần Vương Ấn, nháy mắt, lại một tiếng trầm vang.
Trương Thần Hư sấp xuống chân giường, ngất đi!
- Cmn, Thần Vương Ấn này quả nhiên là cục gạch thần khí, chỉ vỗ một cái, Kim Đan Cảnh liền ngất đi!
Vương Khả kinh hãi thốt lên.
Thu hồi Thần Vương Ấn, không quản Trương Thần Hư nằm sấp dưới chân giường, Vương Khả lập tức quay sang kiểm tra thân thể mình.
Sau một phen mò mẫm hắn mới thở dài nhẹ nhõm:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, trọc chân khí tăng lên một chút, nhưng chưa hề có dấu hiệu đột phá! Tu vi vẫn cứ là Tiên Thiên Cảnh tầng thứ sáu, quá tốt!
Phát hiện mình không có gì đại ngại, Vương Khả mới lần nữa quay sang nhìn Trương Thần Hư.
- Ngươi điên à, chúng ta đang nói chuyện yên lành, ngươi tự dưng đánh người làm gì?
Vương Khả trừng mắt, buồn bực nói.
Thực lực Trương Thần Hư rốt cục cao hơn Nhiếp Thiên Bá không ít, Nhiếp Thiên Bá bị Thần Vương Ấn nện ngất, choáng hơn nửa ngày, nhưng với Trương Thần Hư thì chỉ sau một lát liền đã thấy từ từ tỉnh lại.
Thấy đầu ngón tay Trương Thần Hư khẽ động, Vương Khả biến sắc.
Lật tay, lôi chăn mền ở bên trùm lên Trương Thần Hư.
Bành, bành, bành... !
Cách qua lớp chăn mền, Thần Vương Ấn lại nện một trận đã đời. Gõ đến khi không thấy Trương Thần Hư nhúc nhích nữa mới ngừng lại.
- Phù! Nguy hiểm quá!
Nét mặt Vương Khả không giấu được vẻ khó coi.
Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Vương Khả không khỏi đau đầu.
- Mẹ nó, làm sao bây giờ? Không ra được, bên ngoài toàn là đệ tử Kim Ô Tông, ta mà vừa mở cửa, bọn hắn liền giết vào, nhân lúc bất ngờ, Thần Vương Ấn nện ngất một hai tên còn được, chứ cả đám thế kia thì biết phải làm sao?
Vương Khả sốt ruột không thôi.
Cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, dưới sàn nhà vẫn đang truyền lên tiếng quỷ khóc sói gào của Trương Chính Đạo.
- Đều tại ngươi, Trương Chính Đạo, mẹ nó, ngươi đang làm gì dưới kia?
Vương Khả phẫn nộ hét.
Vừa quát vừa vung tay thúc giục cơ quan.
Oanh!
Bốn phía quanh giường lớn đột nhiên lật ngược. Vương Khả và cả chiếc giường quay đến trong mật thất.
Vừa vào mật thất, lập tức bị điên quang bên trong đâm cho mở mắt không ra.
- Mắt của ta!
Vương Khả kinh khiếu.giơ tay bịt mắt lại.
Lúc này, Trương Chính Đạo trong bộ dạng tóc tai dựng ngược, cả người bốc khói, nhìn thấy nóc nhà mật thất xoay chuyển, lập tức rống lên.
- Vương Khả, ngươi là tên khốn khiếp, ta kêu nửa ngày mà ngươi mãi không nghe được. Ta sắp bị điện giật chết rồi, thứ này rò điện, nhanh, nhanh tới hỗ trợ! A a a a, tê, tê quá!
Trương Chính Đạo gầm rú không ngừng.
Tròng mắt Vương Khả dần thích ứng với ánh sáng trong này, chỉ thấy, Trương Chính Đạo chính đang thúc giục Thiểm Điện thần tiên quấn quanh mười một thân ảnh áo bào đen, mười một người kia bị Thiểm Điện thần tiên quấn chặt, không cách nào động đậy, cứ thế bị dòng điện cường đại giật cho toàn thân phát run, kêu la như lợn bị chọc tiết.
Vương Khả sửng sốt:
- Đào đâu ra nhiều người thế này? Chẳng lẽ dưới mật thất thật có mộ phần tổ tiên nhà người ta? Xác chết sống dậy?
- Nhanh lên, ta sắp chịu hết nổi rồi!
Trương Chính Đạo bị điện giật cho cả người run rẩy.
Nháy mắt, Vương Khả hồi thần lại, không chút do dự lấy ra Thần Vương Ấn, ném tới mười một tên áo đen.
Oanh, oanh, oanh... !
Thần Vương Ấn nện mạnh lên đầu mười một người kia!
Mấy người Đồng An An cũng là xui xẻo, vừa bị Thần Vương Ấn đánh cho bất tỉnh, sau đó lại bị dòng điện kích tỉnh. Vương Khả thấy đối phương còn tỉnh? Lại là một trận nện mạnh!
Nện ngất, giật tỉnh! Nện ngất, giật tỉnh!... !
- Tạo nghiệt, sao lại thế này!
Tuyệt vọng Đồng An An gào lên bi thảm.
- Đừng nện nữa, nện nữa, óc phọt cả ra mất!
Một tên đầu trọc kêu khóc.
- Sống không bằng chết! Cứu mạng!
Nguyên một đám đầu trọc tuyệt vọng kêu hét.
Cuối cùng, mỗi người bị nện trên dưới bốn năm mươi lần, sau đó không thấy có ai tỉnh lại nữa, dù cho điện giật mạnh cỡ nào cũng không tỉnh lại, lúc này Vương Khả mới yên tâm.
- Tốt, tốt rồi!
Vương Khả gật đầu với Trương Chính Đạo một cái.
Hô!
Mãi đến tận giờ phút này Thiểm Điện thần tiên mới ngừng lại, nháy mắt, Trương Chính Đạo ngồi bệt xuống, qo quắp dưới đất, quần áo trên thân cháy đen thành từng mảnh.
- Trương Chính Đạo, sao ta ngửi được mùi thịt khét trên người ngươi?
Vương Khả tò mò hỏi.
Trương Chính Đạo vén quần áo lên, nhìn xuống thân dưới một cái, trong mắt chớp qua một tia u ám:
- Không sao, từ từ rồi sẽ tốt thôi!
- Không sao thật chứ? Có vấn đề gì ngươi cứ nói ra!
Vương Khả hỏi.
- Thật không sao, đừng hỏi nữa, để tự ta chữa thương được nói! Mẹ nó chứ, chuyện này sao ta nói ra được? Đừng hỏi nữa, được không?
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
- Không hỏi thì thôi, ngươi phát hỏa làm gì! Chuyện dưới này là thế nào? Sao xuất hiện nhiều người thế?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Vừa nói Vương Khả vừa tò mò xốc lên mũ trùm đầu của đám người áo đen kia.
- Đồng An An? Còn cả mười tên đầu trọc kia nữa? Hả, sao đầu bọn hắn sưng tấy hết thế này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chẳng phải vừa rồi mới bị ngươi nện?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ta? À ừ, vừa rồi ta không chú ý! Chỉ là, sao bọn hắn lại ở dưới mật thất này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Sao ta biết được? Đột nhiên thấy bọn hắn chui ra từ dưới lòng đất!
Trương Chính Đạo cũng rất là buồn bực.
- Chui ra từ dưới lòng đất?
Vương Khả lập tức đi đến hang động cách đó không xa.
- Chậc, ở đây có một địa đạo? Bọn họ từ địa đạo chui lên? Vừa khéo sập bẫy của ta? Sao lại thế được?
Thần sắc Vương Khả chất đầy vẻ khó hiểu.
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Mẹ nó, ta đều không biết chuyện này rốt cục là thế nào!
Trương Chính Đạo cũng rất là mờ mịt.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Chuyện hôm nay quá tà môn. Đột nhiên từ dưới đất bật ra mười một tên tà ma?
- Ngươi nói xem, có phải đám Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn quá vô năng rồi không? Bọn Đồng An An rõ ràng là một đám đầu đất, thế mà cũng để mất được?