Chương 30: Phi Kiếm Second-hand (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Oanh!
Phi kiếm và Phong Thần Thối va chạm, lập tức xuất hiện rất nhiều vết rạn, tựa như tùy thời có thể vỡ nát.
Phong Thần Thối và phi kiếm giằng co, phi kiếm két két két két… thậm chí toát ra khói đặc đen nhánh, đây là dấu hiệu muốn vỡ nát!
- Cái gì, tình huống như thế nào?
U Nguyệt công chúa mờ mịt hỏi.
- Phi kiếm của ta là đồ xài rồi! Ngươi cho rằng thượng tiên sẽ bán phi kiếm cho ta? Vì nó sắp phế, mới bằng lòng giao dịch, mẹ nó vừa rồi đã dọa chạy Nhiếp Thiên Bá, ngươi lại gọi hắn trở về, ngươi là nằm vùng do Nhiếp Thiên Bá phái tới sao?
Vương Khả buồn bực muốn thổ huyết.
Phi kiếm dùng rồi? Còn sắp hỏng?
U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo nhìn thanh phi kiếm vết rạn dày đặc, phát ra thanh âm két két két két, còn bốc lên khói đen cuồn cuộn, quả nhiên là có dấu hiệu sắp hỏng.
Hơn nữa bị Phong Thần Thối đá vào, càng để vết rạn trên phi kiếm gia tăng, thân kiếm rung rung, tựa hồ tùy thời sẽ vỡ vụn.
- A ha ha ha, phi kiếm? Cái này là phi kiếm? Ha ha ha ha ha!
Nhiếp Thiên Bá cười như điên.
Thì ra tưởng rằng nhất định phải chết, thậm chí Nhiếp Thiên Bá ôm quyết tâm đồng quy vu tận, nhưng ai có thể nghĩ tới, phi kiếm này chỉ là hàng xài rồi? Phong Thần Thối của mình, chỉ cần thêm vài cước nữa, là có thể chấn nát nó.
- Nhanh, nhanh ra tay!
U Nguyệt công chúa hoảng sợ kêu lên.
Giờ phút này U Nguyệt công chúa hận không thể tát mình mấy cái, vừa rồi thả Nhiếp Thiên Bá đi không phải tốt sao? Bản thân lắm miệng làm gì, còn nữa, Vương Khả, phi kiếm của ngươi sắp hỏng, sao không chịu nói sớm.
U Nguyệt công chúa và Trương Chính Đạo áp chế thương thế nhào tới.
Oanh, oanh!
Nhiếp Thiên Bá lật tay đánh hai quyền, U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo lại bị đánh bay ra ngoài.
- Không nên gấp, chờ ta hủy thanh phi kiếm này, lại đến thu thập các ngươi, ha ha ha ha!
Nhiếp Thiên Bá cười to.
Trong lúc cười to, chân càng ngày càng dùng sức, chỉ thấy vết nứt trên phi kiếm càng ngày càng lớn, toát ra khói đen càng lúc càng nhiều, mắt thấy sắp không được rồi.
- Nhiếp Thiên Bá, bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ cho ngươi cơ hội!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đi? Ha ha, Vương Khả, ngươi đang nằm mơ sao? Hiện tại ta sẽ đi sao? Yên tâm, ta sẽ để ngươi chết không yên lành, ha ha ha.
Nhiếp Thiên Bá lại dùng sức.
- Vậy ngươi đi chết đi!
Vương Khả quát lạnh.
Chỉ thấy trên phi kiếm toát ra vô số thanh quang.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi đang làm gì? Ngươi để phi kiếm tự bạo? Không, không, không muốn!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
- Oanh...
Phi kiếm ầm vang nổ tung.
Phi kiếm sắp hỏng, là vì tính ổn định của trận pháp xảy ra vấn đề, nhưng dù năng lượng ít đi rất nhiều, đó cũng là phi kiếm nha, nó tự bạo ngay bên cạnh Nhiếp Thiên Bá, sẽ kinh khủng bá đạo cỡ nào.
Một tiếng nổ tung, giống như thiên lôi hàng thế, ánh lửa ngập trời, miếu cổ tàn phá sụp đổ, tượng phật hóa thành tro bụi.
Trương Chính Đạo và U Nguyệt công chúa cách gần đều hét thảm, bị khí lãng đánh bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, may mắn vẫn còn thở.
Bụi mù bao phủ bốn phương, miếu cổ sụp đổ, Nhiếp Thiên Bá ở trung tâm vụ nổ, nên càng đứng mũi chịu sào, mặt đất nổ ra một cái hố to, toàn thân hắn cháy đen, máu thịt be bét, đã không còn khí tức.
Một bên khác, trước mặt Vương Khả lại có một tấm chắn to lớn, bảo hộ hắn cực kỳ nghiêm mật.
Bụi mù tán đi, Vương Khả thu hồi tấm chắn, sau đó đi kiểm tra thi thể của Nhiếp Thiên Bá, xác nhận hắn đã chết mới yên lòng.
- Bảo ngươi đi, ngươi không đi, quyết phải cậy mạnh, hiện tại tốt rồi, ngươi ợ rắm thì thôi, còn làm hại phi kiếm của ta tự bạo, lúc trước lão tử dùng 8000 cân linh thạch mới mua được, 8000 cân linh thạch a, ngươi cái hỗn đản này!
Vương Khả vẫn chưa hết giận đá Nhiếp Thiên Bá một cước.
Lúc này hắn mới nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Công chúa, ngươi không sao chứ?
U Nguyệt công chúa đã bò dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, tức giận nói:
- Vương Khả, ngươi tự bạo phi kiếm, sao không chịu nói trước một tiếng, phốc!
- Còn có thể tức giận? Nói rõ thương thế của ngươi không quá nghiêm trọng. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nếu ta nói sớm, vạn nhất dọa Nhiếp Thiên Bá chạy, nổ không chết hắn, chúng ta sẽ xong đời!
Vương Khả giải thích.
U Nguyệt công chúa suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là như vậy.
- Hừ! Lần này coi như xong!
U Nguyệt công chúa buồn bực lau máu tươi ở khóe miệng.
- U Nguyệt công chúa, lần này là vì cứu ngươi, ta mới tổn thất lớn như vậy, phi kiếm kia ta dùng 8000 cân linh thạch mua, về sau ngươi mở vòng tay trữ vật, phải trả lại cho ta!
Vương Khả cười nói.
U Nguyệt công chúa:
-...
U Nguyệt thân là công chúa, tiền tự nhiên không thiếu, không quan tâm 8000 cân linh thạch này, nhưng Vương Khả đòi nợ ngay thẳng như thế, còn là lần đầu tiên thể nghiệm.
- Vương huynh, ai u, ta bị thương rất nặng!
Trương Chính Đạo kêu rên.
Vương Khả đi tới điều tra, Trương Chính Đạo người đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt.
- Đừng có diễn, túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá đâu? Còn có thanh đao kia của hắn, nhanh đưa đây!
Vương Khả đưa tay ra hỏi.
- Vương huynh, ngươi có còn lương tâm hay không, ta bị thương nặng như vậy, ngươi còn không buông tha?
Vẻ mặt của Trương Chính Đạo cực kỳ đáng thương.
Cách đó không xa, U Nguyệt công chúa có chút thương hại, đang muốn quở trách Vương Khả quá nhẫn tâm.
- Muốn ta tự mình động thủ? Đến lúc đó, lục soát ra cái gì, đều là của ta?
Vương Khả trầm giọng nói.
Sắc mặt của Trương Chính Đạo cứng đờ, vội vàng từ trong ngực lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Vương Khả, hơn nữa nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên người, giống như không có việc gì xảy ra.
Trương Chính Đạo chỉ giả vờ?
Sắc mặt của U Nguyệt công chúa cứng đờ, buồn bực đến xém chút phun ra một ngụm máu tươi, bản thân mình đã rất thảm, vừa rồi vì sao còn đi đáng thương tên lừa đảo? Trương Chính Đạo kia quá không biết xấu hổ rồi!
Vương Khả mới mặc kệ, cẩn thận kiểm tra túi trữ vật của Nhiếp Thiên Bá.
- Vương huynh, ngươi như vậy là không tin ta sao?
Trương Chính Đạo buồn bực nói.