Chương 324: Nắm xuống Thanh Kinh
- Cô tổ, ngươi phải giúp ta!
Nam tử long bào nôn nóng nhìn sang Tử Bất Phàm.
Tử Bất Phàm híp mắt lại.
Đại Thanh vương triều? Vương Đại Chu Thanh?
- Chu Yếm, ngươi lấy chỗ tốt từ ta, lại giúp ta làm việc thế này đây? Hừ! Thúc tổ ngươi vô tình, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Tử Bất Phàm lạnh giọng nói.
- Đường chủ, ta nhớ hình như ngài từng phái người đuổi giết Vương Khả? Sao Vương Khả lại vẫn xuất hiện ở Thanh Kinh?
Một tên đệ tử Ma giáo đứng sát gần đó nói.
- Đồng An An, tên phế vật này! Trước kia làm việc lưu loát lắm mà! Giờ đi đối phó Vương Khả, lại mãi đến bây giờ vẫn không thấy động tĩnh!
Tử Bất Phàm hừ lạnh một tiếng.
Tử Bất Phàm làm sao biết, Đồng An An đã ngầm giao phong với Vương Khả không biết bao lần, chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi!
- Cô tổ, bắt giặc trước bắt vua, hay là, hay là ngươi phái một đám đệ tử Ma giáo, bí mật tiến tới Thanh Kinh, diệt đi cả tộc Vương thị?
Nam tử long bào sốt sắng nói.
- Tử thiếu gia, ngươi nghĩ nhiều! Một khi chúng ta động thủ diệt Vương thị, đệ tử chính đạo liền sẽ tra đến trên đầu ngươi! Sau đó lấy lý do phá hoại trật tự nhân gian, toàn lực tới ám sát ngươi!
Một tên áo đen đứng bên cạnh giải thích nói.
Nét mặt nam tử long bào cứng lại. Đệ tử tiên môn chính đạo toàn lực ám sát ta? Đùa gì thế?
- Vậy … vậy thì thôi đi. Cô tổ, không phải ngươi nói đã phái người giúp ta tới các đại tiên trấn chiêu mộ tướng lĩnh Tiên Thiên Cảnh rồi ư? Sao mãi vẫn chưa thấy trở lại! Nhanh lên, mời Tiên Thiên Cảnh vừa chiêu mô được lập tức đi Thanh Kinh tru sát cả tộc Vương thị, cứ nói là ta hạ lệnh, nếu thực sự không được, vậy giúp ta đi trấn áp các đại quân doanh phản biến cũng được!
Nam tử long bào nôn nóng nói!
Tử Bất Phàm nhíu mày, nhìn sang tên áo đen đứng cúi đầu ở một bên.
- Đường chủ thứ tội, lúc trước thuộc hạ đang định bẩm báo, nhưng Tử thiếu gia đi đến cắt ngang nên chưa kịp nói! Ta và Nhiếp Thiên Bá tới Chu Tiên trấn, lúc đến, hắn thề thốt nói có thể chiêu mộ hai trăm tên Tiên Thiên Cảnh, ta vì tin tưởng hắn mới nhất thời vô ý, thế là tên Nhiếp Thiên Bá liền tiêu sạch số tiền ngài đưa cho! Cuối cùng chẳng chiêu mộ được ai cả!
Người áo đen kia thỉnh tội nói.
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn tên áo đen. Nam tử long bào càng là hận không thể trực tiếp xông đến đạp chết tên hỗn đản này.
Tiền không thấy, người cũng không chiêu được?
- Là Vương Khả! Nguyên nhân là vì Vương Khả!
Người áo đen kia bổ sung thêm.
- Lại là Vương Khả?
Tử Bất Phàm nghi hoặc nói.
- Vâng, là thế này... !
Người áo đen kể lại một lượt những gì hắn thấy ở Chu Tiên Trấn.
- Nói cách khác, hết thảy mọi chuyện đều là do Vương Khả gây ra?
Tử Bất Phàm lạnh lùng nói.
- Vâng, còn cả Nhiếp Thiên Bá!
Người áo đen tiếp lời.
Tử Bất Phàm ngồi lại trên bảo tọa, nhíu mày trầm tư một lúc lâu.
- Cô tổ, giờ chỉ ngươi mới có thể giúp ta! Cô tổ, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!
Nam tử long bào quỳ xuống trước mặt Tử Bất Phàm.
- Đi, không cần đợi thêm nữa, lập tức đi Thanh Kinh!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
Tử Bất Phàm mới vừa đứng dậy, đột nhiên có một tên áo đen vội vàng xông vào đại điện.
- Đường chủ, Nhiếp Thiên Bá trở về, còn mang theo một người mà ngài đang muốn bắt!
Tên áo đen kia kích động nói.
Thanh Kinh!
Vì an toàn của chính bản thân, Vương Khả phải bố trí lại vương cung một phen, thậm chí mời cả đám tà ma tới vương cung đánh mạt chược. Ngoài mặt nói là quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành! Đám đệ tử Ma giáo dồn dập khen Vương Khả biết chơi, vui vẻ nhận lời.
Mấy ngày chơi mạt chược gần đây cũng giúp Vương Khả vượt qua quá trình chờ đợi dài lâu. Rốt cục hắn đã đợi người mà mình muốn đợi.
Chúng đệ tử Ma giáo bỗng chợt dừng lại ván mạt chược, đứng dậy cung kính khom người nói:
- Đường chủ!
- Thúc tổ, cuối cùng ngươi đã đến!
Chu Yếm bi phẫn kêu nói.
Đến tận lúc này, Chu Yếm vẫn đang bị trói, mẹ nó chứ, nói là trói ta một lúc, kết quả mãi mà không thấy người nào đến cởi ra! Chu Yếm vừa thấy Chu Hồng Y xuất hiện, lập tức ủy khuất muốn khóc.
- Chu đường chủ, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Chu Hồng Y.
Chẳng phải hắn đã sai người đưa tin, nói mời Nhiếp Thanh Thanh đến ư? Sao Chu Hồng Y lại đến?
Chu Hồng Y nhìn bàn mạt chược khỉ gió trước mặt, khẽ nhíu mày một cái, đợi khi thấy Chu Yếm bị trói, tức thì mặt trầm xuống.
Cuối cùng mới nhìn sang Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi thật to gan!
- Ta? Ta làm sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Thúc tổ, Vương Khả cấu kết với đệ tử chính đạo, chính tai ta nghe được, đệ tử chính đạo nói hắn là phó điện chủ Đông Lang Điện, còn nữa, đám tù phạm ở Thần Long Đảo chính là do Vương Khả thả đi, trước kia ta từng thấy một tên!
Chu Yếm lập tức kêu ầm lên.
- Ngươi câm mồm!
Chu Hồng Y quay sang Chu Yếm trừng mắt quát.
Chu Yếm:
-... !
Vì sao? Vì sao ta phải câm mồm? Không phải ngươi tới đây là để gây sự với Vương Khả ư? Ta chính đang cung cấp cái cớ cho ngươi làm khó dễ hắn.
- Ai bảo ngươi đưa tin cho Thanh nhi? Nếu không phải ta vừa khéo hỏi dò được, ngươi còn muốn để Thanh nhi tới chỗ này? Đến lúc đó nàng với Tử Bất Phàm đánh lên thì phải làm sao?
Chu Hồng Y giận nói.
Vương Khả sững sốt! Đúng, ta chính là muốn như vậy, có vấn đề gì không?
Lại nhìn Chu Hồng Y, nháy mắt Vương Khả liền hiểu ra! Đi đứt, lần này mình hành sự mà không suy nghĩ chu đáo. Chỉ nghĩ cho bản thân, không cân nhắc tới Chu Hồng Y.
Một bên là vợ cả, một bên là tiểu tam? Ta gọi cả hai người tới, chẳng phải sẽ thành vợ cả xé tiểu tam! Chu Hồng Y kẹp ở chính giữa biết phải làm sao? Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt!
Thảm án luân lý gia đình?
Khó trách Chu Hồng Y phát điên, đích thân tới đây.
- Chu đường chủ, chuyện này, chuyện này không thể trách ta! Ngươi không xử lý tốt vấn đề tình cảm, khiến ta cũng cùng theo mắt vạ! Tử Bất Phàm kia hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tới tìm ta gây sự!
Vương Khả cười khổ nói.
Chu Hồng Y hung hăng trừng nhìn Vương Khả:
- Cái gì gọi là không xử lý tốt vấn đề tình cảm? Chuyện của Tử Bất Phàm thì liên quan gì đến ta?