Chương 359: Bị ức hiếp mới tốt
Tử Bất Phàm vừa mới đáp ứng Chu Hồng Y, không còn nhắm đến Vương Khả nữa, giờ mới qua bao lâu? Ngươi lại xúi giục ta đi ra tay với Vương Khả? Là cảm thấy lời của ta là đánh rắm chắc?
Ánh mắt như muốn giết người kia của Tử Bất Phàm dọa cho Đồng An An cường hành nuốt lại lời đã đến bên khóe mồm.
- Ta biết rồi, ta biết rồi, đường chủ yên tâm, ta nhất định lấy về được Thiểm Điện thần tiên cho ngài!
Đồng An An thề thốt nói.
- Nếu Thiểm Điện thần tiên của ta mà có gì bất trắc, ta giết ngươi!
Tử Bất Phàm phẫn hận nói.
- Vâng, vâng!
Đồng An An nép mình vào trong góc, vâng dạ nói.
- Được rồi, lúc trước bắt rồng, mọi người đều đã mệt, đi xuống nghỉ ngơi đi!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Vâng!
Lúc này hội nghị mới tính là kết thúc.
Lúc chúng nhân rời đi, Tử Bất Phàm chợt khẽ nhíu mày:
- Có phải chúng ta quên thứ gì ở Thanh Kinh không mang về không nhỉ?
Chúng nhân đã ra đến cửa điện, lập tức cúi mặt kiểm tra lại trang bị trên người.
- Không có, chúng ta chẳng mất gì cả!
Cả đám nói.
- Ừ, thế đi xuống đi! Ta cũng không mất gì cả!
Tử Bất Phàm khoát tay nói.
Chúng nhân cung kính thối lui ra ngoài đại điện.
Thanh Kinh, phế khu vương cung.
Nhiếp Thiên Bá từ từ tỉnh lại trong phế tích. Lúc trước hắn vì Tử Bất Phàm đánh Vương Khả một trăm chưởng, sau đó trong trạng thái tứ chi thoát lực xông đi lên, bị Thần Vương Ấn của Vương Khả nện ngất. Cú nện mạnh tới mức hôn mê mãi đến giờ mới tỉnh.
Lúc này hắn tỉnh lại, nhìn quanh phế tích bốn phía, sắc mặt đầy vẻ mờ mịt.
- Đây, đây là vương cung Thanh Kinh? Sao lại, sao lại thành như vậy?
Nhiếp Thiên Bá thất kinh la lên.
Quanh bốn phía, đại biểu ca Vương Khả chính đang đốc thúc công tượng cấp tốc thanh lý phế tích vương cung. Cảnh tượng rất là huyên náo.
Nhiếp Thiên Bá ôm đầu đứng dậy, mờ mịt nhìn bốn phía.
- Xảy ra chuyện gì? Đường chủ đâu? Mọi người đâu hết cả rồi? Sao chỉ còn mỗi mình ta ở chỗ này?
Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác nhìn quanh.
Rất nhanh, Nhiếp Thiên Bá thấy được Chu Yếm đang ngửa mặt nhìn trời dưới mái hiên cách đó không xa.
Vây quanh Chu Yếm là một đám lão thái thái hình dung xấu xí.
- Chu Yếm, đừng kích động, đừng kích động, gia chủ dặn qua, nói Kim Long trong cơ thể ngươi có thể phát nổ bất cứ lúc nào, ngươi kích động một cái liền sẽ kích thích Kim Long, ngươi nhất định phải tuyệt đối bình tĩnh, tâm cảnh không được có chút rung động nào, buông lỏng, buông lỏng!
Đại biểu ca ở một bên không ngừng giảng giải.
Chu Yếm:
-... !
- Ngươi thấy mỹ nữ liền sẽ kích động, thế nên gia chủ mới cố ý sai chúng ta đi tìm một ít lão thái thái tới giúp ngươi bình tĩnh lại. Chỉ có tâm thái thư giãn, ngươi mới không kinh động Kim Long, mới sẽ không đương trường nổ tung!
Đại biểu ca giải thích nói.
Chu Yếm nhìn đám lão thái thái bộ dạng xấu xí trước mắt, sắc mặt rất là khó coi. Thực sự, xấu đến thế là cùng.
Vì sao ta phải khổ thế này, cứ nhìn đám bà già này là buồn bực muốn chết, ta chịu không được!
- Ui cha, ngươi kích động? Đừng xung động, đừng xung động!
Đại biểu ca lo lắng nói.
- Đại chất tử, cái tên Chu Yếm này cứ nhìn chúng ta bằng ánh mắt dâm tà, chúng ta cũng cần mặt mũi chứ, làm thế sau này chúng ta còn biết chui mặt vào đâu?
Một lão thái thái răng rụng hết sạch cả giận nói.
Chu Yếm trừng mắt, nhìn các ngươi bằng ánh mắt dâm tà, đấy là ta nheo mắt, ta đang tức giận, hiểu chưa?
- Tam cữu mỗ mỗ, ngươi chịu khó chút, được không? Đây là gia chủ đặc biệt dặn dò, làm phiền ngài!
Đại biểu ca lập tức bồi tội nói.
- Gia chủ đặc biệt dặn dò? Ai, được rồi, chúng ta phải nể mặt gia chủ chứ, tiểu sắc quỷ Chu Yếm, tiện nghi ngươi!
Lão thái thái vẻ mặt ghét bỏ nói.
Chu Yếm:
-... !
Nhiếp Thiên Bá cách đó không xa:
-... !
Vương cung Đại Thanh chính đang trong quá trình khôi phục kiến thiết.
Vương Khả lại không có tâm tư ở trong đó coi chừng, mà là cùng một đám đệ tử Ma giáo tiếp tục đánh mạt chược.
- Chư vị, các ngươi có biết long mạch Kim Long kia là dùng để làm gì không? Hai điều!
Vương Khả vừa đánh mạt chược vừa hỏi.
- Ngươi hỏi ta? Ta biết hỏi ai! Ta chỉ biết, long mạch hầu như không có mấy tác dụng đối với nhân loại, chẳng qua đối với yêu thú thì vẫn có chút tác dụng! Bốn vạn!
Tên tà ma nhà dưới vừa ra bài vừa nói.
- Yêu thú?
Vương Khả sửng sốt.
- Đúng, ngươi biết đại hội Long Môn không?
Nhà dưới nói.
- Đương nhiên biết, ngày xưa ta còn từng đi qua, ở sát bên Chướng Hải có một tiên trấn gọi là Long Tiên Trấn? Mỗi cách mười năm, ở Long Tiên Trấn lại sẽ tổ chức một lần đại hội Long Môn! Các đại tiên môn đều có đệ tử đi đến, rất nhiều phàm nhân cũng tới tham gia đại hội tuyển dụng của các đại tiên môn! Chỉ cần được các đại tiên môn nhìn trúng liền sẽ như cá chép vượt vũ môn hóa rồng, gia nhập vào tiên môn!
Vương Khả hồi tưởng nói.
- Không sai, ngày đó sẽ có lượng lớn long khí phát tiết, tiện cho các đại tiên môn lựa chọn đệ tử có đại khí vận. Long khí tiết ra không có tác dụng quá lớn với chúng ta, song lại thường thường dẫn đến yêu thú!
Tên nhà dưới giải thích nói.
- Hả? Yêu thú cần long khí? Ta nhớ ra rồi, lần trước lúc ta đi, cũng có một con yêu thú xông đến, kết quả bị một tên cường giả tiên môn chém giết! Thì ra là vì nguyên cớ này! Tử đường chủ muốn dùng long mạch vào đại hội Long Môn? Chẳng lẽ muốn làm lớn chuyện?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ai biết được! Chẳng qua, ta nghe bằng hữu đề cập qua, nói Tử đường chủ muốn phát động phản kích toàn diện đối với chính đạo ở đại hội Long Môn!
Tên nhà trên phía đối diện tiếp lời.
- Phản kích toàn diện? Long mạch Kim Long là then chốt?
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
- Ai, cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết, dù sao chúng ta cũng không đi, cứ mặc bọn họ dày vò, đến, đến, đến, đánh bài, đại bài!
Một tên tà ma thúc giục đám còn lại ra bài.
Vương Khả một bên moi móc thông tin, một bên đánh mạt chược, đồng thời đầu óc lại đang không ngừng tìm tòi, suy đoán.
Kim Ô Tông, trong một gian đại điện.
Đệ tử Kim Ô Tông trốn về từ Thanh Kinh khoanh gối ngồi chữa thương trong đại điện, trên giường nhỏ ở cạnh bên là Trương Thần Hư đang nằm.