Chương 387: Bịa Đặt Không Làm Đổ Được Hắn
Triệu Tứ trừng to mắt.
- Tà ma làm chỗ dựa cho Vương Khả?
Thiết Lưu Vân nhíu mày khó hiểu.
- Cái này đâu khó hiểu? Vương huynh đệ đã xâm nhập vào nội bộ ma giáo, mặc dù có vài đệ tử nghi ngờ hắn, làm khó hắn, chèn ép hắn, nhưng vẫn còn một bộ phận tà ma đã bị Vương huynh đệ lừa!
\
Triệu Tứ nói.
- Không sai, hình như bây giờ Vương Khả rất an toàn, nhưng đúng là hết hồn!
Thiết Lưu Vân cau mày nói.
- Ai nói không phải chứ? Đúng là quá làm khó Vương huynh đệ rồi! Hazz!
Triệu Tứ thở dài nói.
Ngay lúc này, màn kịch trên được trình diễn ở rất nhiều nơi.
Rất nhiều đệ tử chính đạo đoán được đám người kia là đệ tử ma đạo, nhưng vì đại hội Long Môn chưa mở, nên ai cũng đang kìm nén bản thân, dù sao bây giờ còn chưa phải cuộc đại chiến chính ma, còn thiếu một ngòi nổ.
Nhưng nhìn thấy Vương Khả giằng co với đám tà ma, mọi người đều có cảm giác không thể nào hiểu nổi.
Đám tà ma này có phải đến tìm Vương Khả gây chuyện không vậy?
Trương Chính Đạo đứng cách đó không xa cũng phải mở to hai mắt nhìn.
- Vì sao? Vì sao có càng nhiều tà ma đứng sau lưng Vương Khả? Không phải bọn họ đến gây chuyện sao? Vì sao lại làm chỗ dựa cho Vương Khả? Mà số lượng kia ngày càng nhiều? Vì sao vậy?
Trương Chính Đạo không thể nào hiểu nổi.
Chỉ thấy, sau lưng Vương Khả, lúc đầu chỉ có 2,3 người thôi, nhưng tiếp theo là một phần ba đám người chạy qua bên này, Vương Khả càng mắng Văn đà chủ, càng có nhiều tà ma chạy qua sau lưng hắn. Trong nháy mắt số lượng đã là 5: 5.
Ngay sau đó, Vương Khả càng ngang ngược hơn, hơn phân nửa tà mà đã đi theo hắn.
Ngay cả Văn đà chủ đến gây chuyện cũng trầm mặc.
Đó là gây chuyện sao? Không phải các ngươi đến để hỏi tội Vương Khả sao? Vì sao lại quay qua giúp hắn?
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà ngang ngược trước mặt ta! Cái thân phận đà chủ của ngươi là nhờ Nhị Đệ đường chủ tranh thủ giúp ngươi! Có gì đặc biệt chứ! Còn phân đà Thần Long của ta là do Ma Tôn phong tặng! Ngươi có thể so được sao? Lời của Ma Tôn mà ngươi cũng dám nghi ngờ? Ngươi còn tụ tập huynh đệ ma giáo, đến phá hoại ở đây! Nhờ mặt mũi của Đệ Nhị đường chủ ta mới không so đo với ngươi, nếu theo quy định trước đây của ta, loại người phá hủy nhà của huynh đệ như ngươi, sẽ phải chịu ba đao sau nhát đâm, ngươi biết chưa? Còn nữa, lúc ở Thanh Kinh, đường chủ Chu Hồng Y đặc biệt dặn dò ta đến Long Tiên Trấn làm việc, còn xử lý chuyện của Tử Bất Phàm, chuyện của cả hai đường chủ, ngươi còn dám phá rối? Ngươi bị bệnh phải không?
Vương Khả quát mắng.
- Ngươi nói ai có bệnh?
Văn đà chủ bị chửi thì rất tức giận.
- Đến đây, ngươi đập đi! Thử đập cái xem!
Vương Khả hống hách.
- Ta…
Văn đà chủ muốn xông về phía trước.
- Vương huynh đệ bớt giận, Vương huynh đệ bớt giận!
- Văn đà chủ, ngươi đừng ra tay, ra tay thì khó xem!
- Bao nhiêu đệ tử chính đạo đang nhìn, đừng ra tay!
- Văn đà chủ, ngươi quá đáng rồi, Vương huynh đệ không trêu chọc ngươi, ngươi gây chuyện cái gì? Chúng ta cũng không nhìn nổi.
- Đừng ra tay, đừng ra tay!...
...
...
Một đám tà ma lập tức đi lên can ngăn. Lúc đến thì khí thế hùng hổ, bây giờ như cọp giấy.
Văn đà chủ uốn éo giãy dụa, cuối cùng bị một đám đệ tử Ma Giáo lôi đi.
- Có giỏi thì đừng đi.
Vương Khả gào lên.
- Đừng cản ta!
Văn đà chủ ở xa xa tức giận nói.
Đáng tiếc, trận đại chiến chưa kịp xảy ra đã bị dập tắt.
- Hừ, hôm nay tha cho ngươi, đừng để ta thấy ngươi! Sau này, cao ốc này cũng không chào đón ngươi!
Vương Khả vẫn đứng mắng vốn thêm vài câu.
- Vương huynh đệ, được rồi, bỏ qua đi!
Đám tà ma phía sau cũng khuyên nhủ.
Vương Khả hít sau một hơi, hắn lau mặt một cái, hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ càn rỡ kia, bỗng nhiên biến thành nhiệt tình hòa ái.
- Cám ơn các huynh đệ đã bênh vực lẽ phải! Đợi cao ốc Thần Vương được xây xong, mọi người phải đến tham gia đấy, ta sẽ tặng mọi người thẻ vàng, là khách quý cấp cao nhất.
Vương Khả cám ơn đám người kia.
- Vương huynh đệ khách khí!
Mọi người lập tức cười nói.
- Vương huynh đệ, ngươi nói có hai đường chủ nhờ người đến, xây cao ốc là…
Một tà ma tò mò hỏi.
- Không có gì, huynh đệ, chuyện của hai vị đường chủ ta không thể nói ra được! Nếu nói ra, lỡ hai đường chủ trách tội…
Vương Khả cười khổ nói.
- Phải, phải!
Đám người nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ không hỏi nữa.
- Các vị, công trường này bụi bẩn, không thích hợp ở lâu, vừa rồi Văn đà chủ lỗ mãng làm bại lộ chúng ta, mọi người nên đi về trước, đợi hai ngày sau ta sẽ tìm mọi người chơi mạt chược!
Vương Khả khách khí nói.
- Được! Chúng ta chờ Vương huynh đệ!
Toàn bộ đám tà ma cứ vậy mà rút lui.
Đưa mắt nhìn đám tà ma chạy mất, Trương Chính Đạo cách đó không xa nhanh chóng xông đến.
- Vương Khả, vừa rồi các ngươi nói cái gì? Sao bọn họ lại bỏ đi hết vậy?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Ngươi không nghe thấy?
Vương Khả sững sờ.
- Nghe thế nào được, nhiều tà ma dùng chân khí vây quanh người, không nghe được bọn họ nói gì!
Trương Chính Đạo nói.
- Mẹ nó, trong đệ tử chính đạo có tà ma nằm vùng, còn xúi giục đám tà ma này đến, vất vả lắm ta mới lừa bọn họ đi được. Ngươi quay về thông báo với nhị sư huynh và đám Triệu Tứ, để cho bọn họ điều tra, bọn họ nói cho ai nghe những lời của ta trên bàn rượu, nhanh đi!
Vương Khả thúc giục nói.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
- Ngươi lại lập công cho chính đạo?
Ở trên một ngọn núi xa xa.
Sắc mặt Mạc Tam Sơn trở nên khó coi, hắn trơ mắt nhìn đám tà ma rút lui khỏi công trường của Vương Khả.
- Vì sao lại như thế?
Mạc Tam Sơn tức giận nhìn một người áo đen trước mắt.
- Văn đà chủ dẫn theo người đi tìm Vương Khả gây chuyện, hơn nữa còn lấy tin tức của ngươi để chất vấn Vương Khả độc ác!
Người áo đen kia nói.
- Các ngươi nói sao? Đó là lời mà Vương Khả tự mình nói trên bàn rượu, mục đích xây cao ốc này là để kiềm chế, giám sát đệ tử Ma Giáo, hơn nữa còn lấy tin tức bên ma giáo cho chính đạo! Sao các ngươi lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy?