Chương 389: Rất tà môn
- Ngươi lo mà làm chuyện của mình đi, đại hội Long Môn càng đến gần, những người mua bảo hiểm đã rời đi hết chưa?
Vương Khả hỏi.
- Chưa đi hết!
- Còn chưa hết? Vậy ngươi còn không đi đi! Mẹ nó, ta phải bồi thường tiền thì sẽ tìm ngươi đầu tiên!
Vương Khả thúc giục nói.
Trên đỉnh một ngọn núi ngoài Long Tiên Trấn.
Mạc Tam Sơn nhìn về phía Vương Khả và Trương Chính Đạo đang nói chuyện vui vẻ, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
- Điện chủ, chuyện hãm hại Vương Khả liên tục bị thất bại, tên Vương Khả kia, bịa đặt không làm đổ được hắn.
Một tên thuộc hạ buồn bực nói.
Mạc Tam Sơn thở dài.
- Bịa đặt không làm đổ được hắn?
- Đúng vậy, rất tà môn, chúng ta đi bịa đặt, vừa mới nói xấu Vương Khả một câu, đã bị chửi một trận, mặc dù trong Long Tiên Trấn còn có đệ tử chính đạo muốn nhìn Vương Khả xấu mặt, nhưng đám người đó là lão hồ ly, không chịu ra mặt! Mà người chịu đứng ra thì lại thổi phồng Vương Khả tốt! Chúng ta nhắc đến Vương Khả, bọn chúng sẽ giơ ngón cái lên! Chúng ta không nói được gì luôn! Vương Khả như có kim thân hộ thể, vậy phải làm sao bây giờ?
Tên thuộc hạ uể oải nói.
Mạc Tam Sơn vuốt vuốt đầu: "Làm sao? Ta biết làm sao? Dựa vào nói khoác có thể làm cho cả chính cả ma tin tưởng hắn? Vì sao chứ?
- Chúng ta cũng không biết!
Tên thuộc hạ kia cúi đầu.
Mí mắt Mạc Tam Sơn cuồng loạn, tên Vương Khả này giống như thuốc cao da chó, không làm cách nào được. Ngày nào cũng ở chung với đám cường giả Kim Đan Cảnh ma đạo và chính đạo. Muốn tìm cơ hội đánh lúc hắn đi một mình cũng chẳng có. Một Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ, làm cho Mạc Tam Sơn điên đầu không biết làm thế nào.
- Không thể tiếp tục thế này nữa, nếu đợi thêm, sợ là cao ốc Thần Vương này sẽ xây xong mất!
Mạc Tam Sơn buồn bực nói.
Mặc kệ cũng không được, cao ốc Thần Vương cao quá, cứ như vậy, rất nhiều kế hoạch sẽ bị ngâm nước nóng mất!
Bên ngoài Long Tiên Trấn! Trong một cái sơn cốc!
Xà Vương đã chữa lành vết thương, nó ngửi theo mùi để đuổi đến, đáng tiếc, mũi của nó không thính, nhiều lần đuổi sai đường, nhưng cuối cùng cũng đuổi đến được.
- Hizz!
- Mùi của Long Khí, chắc chắn là Chu Yếm! Tìm được rồi!
Xà Vương kích động nói.
Sau khi kích động, bỗng nhiên cả người Xà Vương đứng lại, nó híp mắt nhìn về phía Long Tiên Trấn.
- Nơi này là Long Tiên Trấn? Cứ mười năm một lần thì mặt đất sẽ tỏa ra long khí! Trong Chướng Hải, thường có yêu thú không nhịn được chạy đến đây cướp đoạt long khí, đáng tiếc, mỗi lần mười năm, các đệ tử tiên môn đến đây quá đông!
Xà Vương trầm mặc.
Thân hình nó to lớn, chỉ cần đi vào Long Tiên Trấn thì sẽ bại lộ ngay, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Có nên đi hay không?
Trơ mắt đứng nhìn Long Mạch Kim Long mà không lấy sao?
- Không được, cùng lắm thì ta nuốt Kim Long trong cơ thể Chu Yếm rồi đi, không thể đi trên mặt đất thì ta đào đất!
Trong mắt Xà Vương hiện lên sự bất đắc dĩ.
- Oanh!
Trong tiếng nổ vang, Xà Vương chui vào lòng đất, lặn theo mạch nước ngầm để chui vào trong Long Tiên Trấn.
Long Tiên Trấn, trong đại trạch Vương gia, vị trí tiểu viện của Chu Yếm.
Trên mặt Chu Yếm đã không còn hạt nữa, khuôn mặt đã khôi phục như lúc đầu, bây giờ hắn đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi đừng đến đây!
Chu Yếm căng thẳng nói.
Trong tay Vương Khả cầm một bình sứ nhỏ, khuôn mặt tức giận.
- Chu Yếm, ngươi nghĩ là ta muốn đến đây sao? Ta? Ta đang tiếp khách bên ngoài đấy! Mẹ nó, vậy mà có người đến bẩm báo ngươi lại muốn gây chuyện? Ngươi có thể làm người khác bớt lo một chút được không?
Vương Khả buồn bực mắng.
- Ta làm gì? Ta chỉ không muốn bôi cái thuốc kia lên mặt! Vất vả lắm ta mới dùng chân nguyên bức độc ra được, ngươi lại đến?
Chu Yếm tức giận nói.
- Ta lại đến? Mẹ nó, ta đen đủi tám đời mới đồng ý với Chu Hồng Y nhận ngươi làm môn đồ. Ta chỉ làm theo ước định với Chu Hồng Y, dẫn ngươi đến cho Tử Bất Phàm lấy long mạch Kim Long ra là xong, ngươi còn muốn gây chuyện gì nữa? Ngươi không thể ngoan ngoãn ở đây sao? Ta chu cấp cho ngươi ăn uống đầy đủ, ngươi chỉ cần bế quan, tu luyện gì đó là được! Chỉ còn vài tháng nữa là đến đại hội Long Môn rồi, đợi đến lúc Tử Bất Phàm lấy long mạch Kim Long trong người ngươi ra, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, không được sao?
Vương Khả buồn bực nói.
- Ai mà muốn đợi ở chỗ này? Còn nữa, ta không bôi thuốc của ngươi đâu, trên mặt nổi toàn mụn, ta bị mấy tháng rồi, ngươi còn muốn hủy dung ta nữa? Nằm mơ!
Chu Yếm tức giận nói.
- Ngươi thì biết cái gì? Trong cơ thể ngươi có Kim Long, ngươi nghĩ là chỉ những người hôm đó mới biết sao? Sợ là bây giờ cả chính đạo và ma đạo đã biết cả rồi, những ngày gần đây, rất nhiều người còn thăm dò tung tích của ngươi nữa! Ngươi mà bước ra cửa là bị bắt lại nghiên cứu ngay! Ta dịch dung cho ngươi là vì muốn tốt cho ngươi! Bây giờ đâu cần ra mắt ai, ngươi cần xinh đẹp làm gì? Muốn làn da bóng loáng kia cho ai nhìn?
Vương Khả tận tình khuyên.
- Không, Vương Khả, ta không mắc bẫy ngươi đâu, ta cũng không tin lời ngươi! Ngươi chỉ muốn chơi ta, hừ. Lần này ta tuyệt đối sẽ không nghe lời ngươi!
Chu Yếm bày ra tư thế chiến đấu.
Trong lúc Vương Khả còn muốn khuyên, bỗng nhiên hắn nghe được một giọng nói.
- Vương Khả, đến gặp ta!
Một tiếng quát nhẹ vang lên, làm cho Vương Khả phải biến sắc, nhìn bốn phía xung quanh.
- Ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ trong nhà này có cơ quan?
Chu Yếm khó hiểu nói.
- Ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nghe được cái gì? Ngươi đừng làm ta sợ, ta không sợ quỷ!
Chu Yếm khinh thường nói.
Nhưng Vương Khả lại biến sắc, câu nói vừa rồi, chỉ có hắn nghe được?
- Vương Khả, đến gặp ta?
- Hizz!
Vương Khả hít vào một ngụm khí lạnh.
Lập tức, Vương Khả nhìn về phía ngoài cửa, hô một câu.
- Đến đây!
Chu Yếm kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, đến đây? Ngươi nói đến đây là có ý gì?
Vương Khả đặt bình sứ trong tay lên bàn.
- Chu Yếm, ta đi ra ngoài có chút việc, bình này là dị ứng dược, ngươi tự mình bôi đi, ta có việc gấp!"