Chương 414: Vương Khả Nghĩa Bạc Vân Thiên.
Có tám người đang liều mạng giết chóc, nhìn thấy Vương Khả đến, lập tức nhào lên.
- Đạn chỉ thần công!
Vương Khả lấy tay bắn ra.
Lập tức, tám cầu chân khí chui vào lỗ mũi tám người.
- Ọe ~~~~~~~~~!
Tám người kia ngã xuống nôn mửa.
- Đưa lên đi, đưa lên.
Vương Khả thúc giục.
Vương Khả và Trương Chính Đạo đưa tám người lên thân rắn, sau đó đưa lên cao ốc.
- Vương Khả, mấy người này không phải là người chúng ta muốn tìm!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Mẹ nó, cứu lầm?
Vương Khả phiền muộn nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Có thể làm sao? Cứu thì cũng cứu rồi, ngươi khiêng bọn họ lên tầng 25 đu, có lẽ bọn họ sẽ tỉnh lại, ta và Xà Vương tiếp tục đi tìm!
Vương Khả thúc giục nói.
- A? Thế nhưng là... !
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Qua đây, ta cho ngươi thêm mấy lọ thuốc hít, ngươi chạy lên chạy xuống nếu không được thì cứ hít nhiều thêm hai cái.
Vương Khả lập tức thúc giục.
Trương Chính Đạo đen mặt.
- Mẹ nó, ta phải làm việc này đến lúc nào chứ?
Nhưng Xà Vương và Vương Khả đã xông đi cứu người.
Trương Chính Đạo buồn bực khiêng đám người kia lên lầu, khiêng thẳng lên tầng 25.
Ở trên tầng 25, làn huyết vụ mê loạn tâm trí kia đã biến mất, đám người lục tục tỉnh lại.
- Ọe, ta đang ở đâu? Ọe!
Một đệ tử chính đạo kinh ngạc nói.
- Ọe, ta bị sao thế này? Chẳng lẽ ta được cứu?
Một đệ tử ma giáo kinh ngạc nói.
Bỗng nhiên, mọi người thấy Trương Chính Đạo.
- Các ngươi tự mình nghỉ ngơi đi, đừng đánh nhau, Vương Khả ở dưới vất vả lắm mới cứu được các ngươi lên đấy.
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Cái gì? Ọe!
Vừa nôn mửa, đám người kia cảm thấy khó hiểu.
Trương Chính Đạo lại vội vàng xuống lầu. Nhưng ở bên dưới, Vương Khả và Xà Vương đã cứu lên một đám người, bọn họ đang nôn mửa trong đại đường.
- Nhìn cái gì vậy, nhanh, đưa trên lầu đi, mẹ nó, lại cứu lầm!
Vương Khả buồn bực kêu.
- Ọe, Vương Khả, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, thối quá đi mất!
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
- Không phải chuyện này là do ngươi? Đi nhanh đi! Còn nói nhảm nữa thì chức vụ tổng giám đốc của ngươi cũng không cần làm nữa! Ngươi xem, Xà Vương còn chả oán hận một câu.
Vương Khả tức giận nói.
- Ọe!
Xà Vương chỉ có thể nôn mửa, không còn cơ hội nói chuyện. Mà ngươi có cho ta cơ hội oán hận đâu?
Trương Chính Đạo chỉ có thể bất đắc dĩ đưa nhóm người thứ hai lên lầu.
Sau khi Trương Chính Đạo đưa người lên, hắn thấy tám người đầu tiên đã tỉnh táo, chỉ hơi suy yếu một chút, lúc này, đám người không hề đánh nhau nữa, đệ tử chính đạo và ma đạo ngồi tách ra hai bên, vừa chữa thương vừa đề phòng nhau.
- Các ngươi đến giúp một tay đi, Vương Khả đang cứu rất nhiều người ở dưới, ta còn phải xuống dưới đưa người lên nữa.
Trương Chính Đạo thúc giục.
- Người của chúng ta!
Có mấy người tỉnh lại trước, thấy người bên mình thì lập tức kéo về nhóm.
- Ta bị sao thế này?
Một người vừa tỉnh dậy mờ mịt nói.
- Suýt chút nữa chúng ta đã chết rồi, may nhờ chó Vương huynh đệ xả thân cứu mạng chúng ta đấy!
Một người sáng suốt giải thích nói.
- Cái gì?
- Là Đệ Nhị đường chủ Sắc Dục Thiên, hắn bố trí cấp pháp Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, muốn giết tất cả chúng ta, lúc trước ta muốn vào cứu các ngươi, nhưng ngay cả ta cũng bị dính, may mà có Vương huynh đệ!
- Đúng vậy, may mà cao ốc của Vương huynh đệ xây rất cao, nên lên trên tầng 25 chúng ta mới tỉnh táo lại, không bị đại trận ảnh hưởng. Ta, ta đúng là không phải thứ gì, lúc Vương huynh đệ xây cao ốc, ta còn đi đến đây làm loạn với Văn đà chủ, Vương huynh đệ dụng tâm lương khổ, ta còn đi ngăn cản hắn, ta đáng chết!
- Văn đà chủ là thuộc hạ của Đệ Nhị đường chủ Sắc Dục Thiên, lúc trước liên tục bày trận ở đây, cũng không nói với chúng ta câu nào, hóa ra là muốn hại tất cả mọi người, Văn đà chủ đáng chết!
- May mắn có Vương huynh đệ ở đây!
Mà giữa các đệ tử chính đạo cũng đang bàn tán.
- Lúc trước Vương huynh đệ cảnh báo nói ma giáo muốn hại đệ tử chính đạo, lúc đó ta còn không tin, sau lưng còn cười nhạo hắn, ta đúng là đáng chết!
- Sư đệ Vương Khả của ta là phó điện chủ Đông Lang điện, chỉ có hắn mới nhìn ra các ngươi ngu xuẩn mất khôn, nên mới cố ý xây cao ốc ở đây để cứu đám người các ngươi, trước đó có người đến quấy rối mà các ngươi lại mắt nhắm mắt mở, còn cười nhạo? Phi, bây giờ các ngươi biết sư đệ của ta làm việc này là vì ai rồi chứ?
- Ta thật xấu hổ!
- Mặc dù ta không biết sao Vương huynh đệ lại xuống dưới được, nhưng trong lúc nguy cấp thế này, hắn không quan tâm đến mạng sống để xuống cứu chúng ta, ta…, Vương huynh đệ đúng là nghĩa bạc vân thiên!
...
...
Ngay cả Vương Khả cũng không biết, bản thân chỉ là vì muốn cứu vãn tổn thất kinh tế, nay lại biến thành nghĩa bạc vân thiên rồi?
- Ọe, Vương Khả, ta sắp không chịu nổi! Ta không được!
Xà Vương yếu ớt nói.
- Sao ngươi không được chứ? Hai chúng ta đang tìm kiếm tiền bồi thường của ta, ta không bắt ngươi đi nhiều nơi, chỗ có mấy yêu thú cường đại cũng không đi qua, bên chỗ ta cũng tiêu hao hết chân khí, ta không kêu, ngươi kêu cái gì?
Vương Khả cau mày nói.
Bôn ba một phen, cứu được rất nhiều người về đại đường tòa nhà Thần Vương!
Mặc dù Vương Khả có thể dùng trọc chân khí đánh ngã nhiều người và yêu, nhưng trọc chân khí có hạn, chơi tiếp như vậy, có lẽ hắn sẽ bị đùa chết mất! Cho dù trọc chân khí khôi phục nhanh, cũng không theo kịp tốc độ tiêu hao!
Có lần, vì đánh ngã một đám đệ tử chính ma nổi điên, chân khí của Vương Khả suýt chút nữa bị cạn kiệt, bị chém ngay ở đó. Cũng may Xà Vương da dày thịt béo, nếu không thì hắn xong đời rồi.
Bản thân hắn không kêu, Xà Vương kêu cái gì?
- Ta kêu cái gì? Ta không bị thương, nhưng vấn đề là ta sắp nôn cả lục phủ ngũ tạng ra rồi, không thể nôn tiếp nữa, tứ chi bủn rủn, không còn sức thở nữa, lọ thuốc hít kia thối quá!
Xà Vương ủy khuất nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, vậy phải sao bây giờ?
- Thôi, người trong huyết vụ cũng chết gần hết, đám người cầu tiên kia chết sớm nhất, còn một số đệ tử chính ma vừa đánh vừa chạy, ta đuổi không kịp, còn đám yêu thú?