Chương 415: Ai Hiệu Trung Ma Tôn
Ta cũng không quen, mặc kệ bọn họ, chỉ tiếc là ta chỉ cứu được tám người mua bảo hiểm! Hazz, lần này thua thiệt lớn!
Vương Khả thở dài nói.
- Ngươi thua thiệt cái rắm! Trên đường đi ngươi thấy bao nhiêu thây khô của đệ tử tiên môn? Ngươi vơ vét bao nhiêu cái vòng tay trữ vật, nhặt được bao nhiêu pháp bảo? Lấy bao nhiêu cái phi kiếm? Ngươi thua thiệt cái rắm!
Xà Vương quát mắng.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Dù sao trọc chân khí của ta cũng hết sạch, ta cũng sắp không chịu nổi, chúng ta đi về thôi!
Vương Khả nói.
Xà Vương phiền muộn, mẹ nó, ta đang nói nhảm sao?
Phiền muộn thì phiền muộn, Xà Vương vẫn chở Vương Khả về trung tâm cao ốc.
Không phải bọn họ không muốn rời khỏi hội trường đại hội Long Môn, quan trọng nhất là bên ngoài có Sắc Dục Thiên ngồi trên đầu rồng, vờn quanh đại hội Long Môn, nếu đi ra ngoài mnaf đụng phải Sắc Dục Thiên thì làm sao bây giờ?
Một người một rắn vội vàng bay về cao ốc.
- Ọe!
Xà Vương vừa nôn mửa vừa đi theo Vương Khả lên lầu, cuối cùng đi lên tầng thứ 25 trở lên, lên lầu cao nhất.
Trên lầu cao nhất, giờ phút này có gần trăm người, chia làm hai phe, vừa chữa thương vừa đề phong lẫn nhau.
Đó là đệ tử chính đạo và ma đạo, mặc dù được cứu, mặc dù đang chữa thương, nhưng vẫn thù địch lẫn nhau, đề phòng bên kia ra tay. Bọn họ không hài lòng việc Vương Khả cứu cả đối phương.
- Vương huynh đệ trở về!
Bỗng nhiên có người kêu lên.
- Đa tạ Vương huynh đệ!
Đệ tử cả chính đạo và ma đạo nói.
Trương Chính Đạo bên cạnh xụi lơ trên mặt đất.
- Vương Khả, không được, ta sắp nôn chết mất! Tiền ngươi bồi thường đừng tìm ta nữa.
Trương Chính Đạo giống như Xà Vương, nôn đến mức da vàng vọt.
- Được, cho dù phải bồi thường bao nhiêu cũng không liên quan đến ngươi.
Vương Khả nói.
- Quá tốt rồi!
Trương Chính Đạo xụi lơ trên mặt đất nghỉ ngơi.
Xà Vương liếc nhìn Trương Chính Đạo, ngươi bị Vương Khả lừa gạt, bây giờ Vương Khả đâu có quan tâm chút tiền nhỏ kia nữa, hắn kiếm lời rồi.
- Các vị, vừa rồi bên dưới sương mù quá nồng nặc, ta không thấy rõ là ai, cũng không biết mình đã cứu ai! Chỉ cần thấy là người thì ta sẽ cứu hết, mọi người không cần cám ơn ta!
Vương Khả khoát tay nói.
- Nhìn đi, ta nói rồi, trong trường hợp này sư đệ ta chỉ muốn cứu người, hoàn toàn không biết mình đang cứu ai! Suy nghĩ của các ngươi sao lại dơ bẩn như vậy chứ? Còn trách sư đệ ta cứu cả đệ tử ma đạo? Lương tâm của các ngươi không đau sao?
Thiết Lưu Vân bi phẫn nói.
Một đám đệ tử chính đạo lập tức cúi đầu.
Mà ma đạo bên cạnh, đệ tử ma giáo cũng thở dài.
- Ta nói rồi, lần này bị Đệ Nhị đường chủ làm hại. Vương Khả quen biết với Đệ Tam đường chủ và Đệ Tứ đường chủ nên liều mạng cứu chúng ta! Nếu không nhờ Vương Khả liều mạng cứu, chúng ta đã chết từ lâu! Các ngươi còn trách hắn trong lúc không thấy ai cứu cả đệ tử chính đạo? Nếu Vương huynh đệ mà đứng phân biệt từng người, các ngươi đã chết từ laai!
Một bạn chơi mạt chược của Vương Khả mắng.
Đám đệ tử ma giáo cúi đầu.
Vương Khả không nghe đám đệ tử kia nói nhảm, hắn nhìn về phía dưới cao ốc.
Phần lớn người đã chết hết, sương mù của Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận cũng tan ra, huyết long to lớn cũng lộ ra trong tầm mắt mọi người.
Đệ Nhị đường chủ Sắc Dục Thiên ngồi trên đầu rồng, cực kỳ ăn ý. Vô số long khí bị Huyết Long hấp thu, phía dưới chỉ còn sót lại mấy yêu thú đang giãy dụa.
- Sắc Dục Thiên, ngươi chết không yên lành!
Thiết Lưu Vân bi phẫn kêu lên.
- Đệ nhị đường chủ, ngươi giết luôn cả đệ tử ma giáo! Ngươi, ngươi quá đáng!
Đệ tử ma giáo bi phẫn.
Mà Vương Khả thì nhìn bốn phía xung quanh.
Ngoài Tử Trọng Sơn, Tử Bất Phàm đang chiến đấu trên bầu trời ra, theo đạo lý thì ở Long Tiên Trấn còn có đại lão khác.
Ma Tôn ở đâu? Cái lão âm hàng Mạc Tam Sơn kia ở đâu?
Trong lúc Vương Khả tò mò.
- Oanh! !! !
Bỗng nhiên một tiếng nổ vang trời từ trong Long Tiên Trấn vang lên.
- A! !! !
Lại là một tiếng hét thảm vang lên, một bóng người bị đánh bay ngược ra ngoài, bay lên trời.
- Là Mạc Tam Sơn?
Thiết Lưu Vân cả kinh kêu lên.
Vương Khả cũng trừng to mắt, lão âm hàng Mạc Tam Sơn này cũng có ngày bị đánh thảm như vậy sao? Trong Long Tiên Trấn có chuyện gì? Ai ra tay với Mạc Tam Sơn?
- Mạc Tam Sơn, ngươi dám gạt ta? Chết đi!
Một tiếng kêu to từ lầu các đằng xa vang lên.
- Hưu!
Một chùm sáng phóng lên từ lầu các kia, bay thẳng về phía Mạc Tam Sơn.
- Không tốt!
Sắc mặt Mạc Tam Sơn thay đổi.
Trong lúc vội vàng, Mạc Tam Sơn đánh một quyền đến.
- Oanh!
Chùm sáng bắn đến quá mạnh mẽ, trong nháy mắt xuyên thấu phòng ngự, nắm đấm của Mạc Tam Sơn, đánh xuyên qua cánh tay của hắn, bắn ra từ nơi bả vai.
- Pháo laser, không, tia laser ? Đây là chiêu thức của Ma Tôn, Nhất Chỉ Thần Công? Mạc Tam Sơn phản bội Ma Tôn? Tình huống thế nào?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vương Khả ở Thần Long đảo đã thấy Ma Tôn ra tay, không chỉ dùng một chỉ xuyên thủng tất cả, thậm chí còn có thể đánh ra đao laser chém tất cả thành hai nửa!
Chỉ cần giơ tay lên, Mạc Tam Sơn sẽ bị chém!
- Tông chủ, nhanh ra tay, ta đã dẫn Ma Tôn đến Long Tiên Trấn, bây giờ là cơ hội tốt nhất, giết đi!
Mạc Tam Sơn lo lắng quát.
- Ong ong!
Bỗng nhiên ở chỗ tiểu viện của Ma Tôn có một tiếng kiếm minh vang lên.
- Oanh!
Một tiếng nổ mạnh ngập trời, tiểu viện kia nổ tung.
Hai bóng người một đen một trắng đánh nhau và bay lên không trung, cả hai giằng co với nhau.
- Là tông chủ?
Thiết Lưu Vân cả kinh kêu lên.
- Là Trần Thiên Nguyên? Còn kia, là Ma Tôn?
Có đệ tử ma giáo cả kinh kêu lên.
Hai đại tuyệt thế cường giả giằng co với nhau trên không trung. Lúc này, Mạc Tam Sơn đã được cứu.
- Tông chủ, ta thành công lấy được sự tin tưởng của Ma Tôn, lừa hắn đến đây! Chuyện còn lại giao cho ngươi! Ha ha ha!
Mạc Tam Sơn hưng phấn cười to nói.
.
- Cmn, không phải điệp trong điệp? Là đĩa trong đĩa điệp? Mạc Tam Sơn không hổ danh là đặc vụ! Chơi gián điệp và phản gián cực kỳ điêu luyện.
- Mạc Tam Sơn, ngươi thật to gan!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Lá gan không lớn, sao có thể làm cho ngươi tin tưởng ta? Ha ha ha ha! Ma Tôn, hôm nay không chỉ có mình Trần Thiên Nguyên muốn giết ngươi, còn có Tử Trọng Sơn!