Chương 420: Tiên Nhân Băng
Trọc chân khí trong đan điền bị khí lạnh kích thích, phản kích quay về, bức hàn khí ra ngoài cơ thể, đồng thời cũng kích thích chân khí phóng ra.
- Bành!
Trọc chân khí từ lỗ chân lông Vương Khả bay ra, bỗng nhiên bốc cháy.
Cả người hắn biến thành cây đuốc, cứ như vậy đốt băng xung quanh.
Trọc chân khí bị tiêu hao, nhưng, linh khí bốn phía cũng bổ sung trọc chân khí tiêu hao, hỏa diễm không đốt quá lớn, là tạo thành một sự cân bằng.
Vương Khả thật giống như một quả cầu nhiệt sưởi ấm nàng, sức nóng hòa tan sông băng xung quanh.
Mà quanh người nữ tử ôm Vương Khả có băng ngưng kết, giống như bị đóng băng, nhưng ngay lúc này, một sợi hỏa diễm xuất hiện, làm cho nữ tử kia nhìn thấy hi vọng.
Hỏa diễm đốt nữ tử, hòa tan băng cứng trên người nữ tử kia, trên người nàng lại có hàn khí bốc lên, tiếp tục ngưng kết hàn băng.
Trong chớp mắt, giống như tạo thành một thế cân bằng.
Vương Khả và nữ tử cứ như vậy hôn mê ngủ, nằm trên khối băng lớn trôi trên Chướng Hải.
Phía trên Chướng Hải!
Một tòa núi băng lớn lớn trôi trên mặt biển. Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian.
Trên núi băng có một đống lửa hình người. Lửa liên tục bốc cháy, nữ tử nằm trên người thì cứng ngắc, đóng băng, nhưng vì sức sống quá mạnh mẽ, nàng tỉnh dậy trước Vương Khả.
Nữ tử bò dậy, nhưng lại đau khổ ngã xuống.
- Lạnh quá!
Nữ tử cuộn mình lại.
Nàng nằm lại lê đống lửa hình người để sưởi ấm, một lúc lâu, mới bò lên được.
Quần áo đã nát gần hết, nữ tử lật tay, lấy một bộ quần áo trắng từ trong vòng tay trữ vật ra, khoác lên người.
Lúc mặc vào, nàng đứng dậy, lảo đảo một cái suýt ngã.
Nữ tử ngồi trên mặt đất điều tức một lúc, sau đó lông mày của nàng nhíu chặt.
- Tiên nhân băng?
Sắc mặt nữ tử kia khó coi.
Dùng tay tạo ra một băng cầu, sau đó bóp chặt, đáng tiếc bây giờ nàng không còn chút sức lực nào. Một quả cầu băng nho nhỏ mà cũng không bóp nát được.
- A! Lúc nổ tung ta đã dùng cấm pháp. Tu vi bị rút đi, kinh mạch trong cơ thể vỡ nát, ta biến thành người tàn phế?
Sắc mặt nữ tử kia trở nên khó coi.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể nàng rét run, chỉ có thể quay lại gần đống lửa hình người trước mặt.
Ngồi sưởi ấm ở nơi này một lúc, nữ tử kia nhíu mày nhìn người trước mặt.
- Vương Khả? Vì sao lỗ chân lông của hắn lại bốc cháy? Ta nhớ ra rồi, lúc ta dùng cấm pháp, bỗng nhiên Vương Khả đâm vào vòng xoáy của ta, sau đó…
Ánh mắt của nữ tử trở nên phức tạp.
Nàng cầm một băng trùy lên, đặt ở dưới cổ Vương Khả, giống như muốn giết chết hắn.
- Nhờ ngọn lửa trên người hắn, ta mới vượt qua được thời khắc nguy nan!
Nữ tử khe khẽ thở dài.
Thở dài xong, nàng thả băng trùy xuống. Cũng vào lúc này, đầu ngón tay của đống lửa hình người bỗng nhiên nhúc nhích.
Nữ tử biến sắc, cầm băng trùy lên.
Dù sao bây giờ nàng cũng chỉ là người trói gà không chặt, nếu bị tấn công thì làm sao đây? Nàng có nên ra tay trước chiếm ưu thế không?
Trong lòng nữ tử kia đang giãy dụa, bỗng nhiên đống lửa hình người bị tắt lửa, hỏa diễm biến mất, Vương Khả giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt ra.
Vương Khả tỉnh, hắn ngồi dậy.
Ngay khi nàng thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng Vương Khả sẽ ra tay.
- Ọe!
Hắn cúi đầu nôn mửa một trận.
Nữ tử.
- …!
- Ọe, ọe…!
Vương Khả nôn một lúc, đầu hắn còn choáng váng, hắn cứ ngơ ngác như vậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
Chống tay lên băng cứng, rất lâu sau hắn mới cảm nhận được chút sức lực.
Vương Khả nhìn bốn phía xung quanh, mây mù che lấp, chỉ có biển rộng, mà hắn đang ngồi trên một tảng băng trôi.
- Đó là cái gì?
Vương Khả mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Bỗng nhiên, hắn thấy bên cạnh có một cô nương tóc dài áo trắng đang ngồi, nữ tử này mày kiếm, anh khí hào hùng, mặt trái xoan, mặt mũi xinh đẹp. Nàng mặc áo trắng, có vẻ yếu đuối, nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất thần tiên khống nhiễm bụi trần.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Vương Khả đập loạn nhịp.
- Cô nương, thật xinh đẹp!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Sau khi ngạc nhiên, bỗng nhiên hắn biến sắc, bởi vì hắn không mặc quần áo!
- Chuyện gì vậy? Không được nhìn, không được nhìn, quần áo của ta đâu? Quần áo đâu?
Vương Khả kinh hãi kêu lên.
Trong lúc kêu lên sợ hãi, hắn vội vàng che cơ thể lại, Vương Khả không biết là chân khí của hắn bốc cháy, nên đã đốt hết quần áo trên người.
Vương Khả cuống quýt, cũng may hắn thấy trong vòng tay trữ vật vẫn còn quần áo, hắn thở phào.
- Ngươi quay đầu đi chỗ khác đi, cô nương, ngươi không biết xấu hổ sao? Ta mặc quần áo mà ngươi vẫn nhìn?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Ánh mắt của nữ tử kia rất bình tĩnh, không hề quan tâm.
Điều này chỉ làm khổ Vương Khả.
Vương Khả vừa trốn vừa mặc quần áo vào, thật vất vả mới mặc xong.
Vương Khả ngạc nhiên nhìn về phía nữ tử kia.
- Cô nương, sao ta không mặc quần áo?
Nữ tử lắc đầu.
- Cơ thể ta trần truồng, ngươi, ngươi chiếm tiện nghi của ta?
Vương Khả nhìn về phía nữ tử, khẩn trương nói.
Nữ tử nhìn Vương Khả, cũng không nói chuyện.
Vương Khả biến sắc.
- Xong đời, ta còn phải thủ thân như ngọc cho U Nguyệt, nhưng, cơ thể bị ngươi xem hết, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc Vương Khả đang sốt ruột, bỗng nhiên nữ tử kia biến sắc, quanh người có hàn khí bốc lên.
- A!
Nữ tử kia kêu gào thống khổ, cuộn người lại.
- Cô nương, ngươi đang làm gì? Ta còn chưa ngươi phụ trách, ngươi đã bắt đầu ăn vạ?
Vương Khả biến sắc.
Trong lúc nói chuyện, Vương Khả cũng ngã xuống, cả người co quắp.
Hai người, 1 người cuộn mình run rẩy, 1 người run rẩy không ngừng, giống như hai cao thủ ăn vạ đỉnh cao đang quyết đấu.
- Dọa ta sợ một phen, ngươi phát bệnh thật sao?
Vương Khả lập tức đi lên.
- Oa, thật mát!
Vương Khả kinh ngạc nói.
Sau khi ngạc nhiên, Vương Khả lấy một que diêm ra châm, hắn thôi động chân khí tạo lửa cho nữ tử kia sưởi ấm, một lúc sau, băng trên người nàng bị hòa tan.
Cuối cùng nữ tử kia không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Khả.
- Cám ơn!
- Đừng khách khí, vừa rồi ta còn nghĩ ngươi ăn vạ đấy! Ngươi tên là gì? Sao lại đến đây?
Vương Khả hỏi.
Nữ tử trầm giọng nói.
- Ách?