Chương 441: Tại Sao Phải Dìm Chết Nàng?
Cửa Vạn Huyết Trì!
Long Ngọc trừng mắt nhìn về phía Vương Khả bên cạnh, ngắn ngủi mấy ngày nay, cuối cùng Long Ngọc cũng hiểu, vì sao Vương Khả có thể lăn lộn thoải mái ở cả chính đạo và ma đạo rồi. Vì sao? Rõ ràng là đệ tử ma giáo, vậy mà có thể từng bước lên chức ở Thiên Lang Tông Tông.
Mẹ nó, kỹ năng bốc phét rất trâu bò!
Đầu tiên là bốc phét với mình, để mình giả làm Ma Tôn! Sau đó chạy đến bốc phét với Xà Vương, làm cho Xà Vương muốn sụp đổ! Tiếp theo đi bốc phét với Đồng An An, nói cho hắn muốn đầu hàng luôn, bây giờ gặp Tử Bất Phàm, tên này cũng bốc phét được.
Nhưng điều quan trọng nhất là Vương Khả bốc phét mà vẫn có người nghe theo!
Ngay cả Tử Bất Phàm bây giờ cũng có ý nghĩ muốn cứu người rồi? Tử Bất Phàm muốn đưa Chu Hồng Y rời khỏi đây?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng phát hiện có gì đó không đúng?
Búp bê silicon?
Sắc mặt Tử Bất Phàm trở nên quỷ dị, mẹ nó, ta quá cô đơn nên mới mê tâm Chu Hồng Y sao? Ta đây là si mê lưu luyến, muốn hắn ở bên cạnh ta! Là tình cảm, không phải tình dục!
- Vương Khả, ngươi muốn chết? Ngươi dám dùng người giả vũ nhục ta?
Tử Bất Phàm trừng mắt nổi giận nói.
- Ách, Tử đường chủ, có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng nóng giận! Nếu ngươi không hài lòng chỗ nào thì cứ nói ra! Đây là những lời từ tận đáy lòng ta, chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
Vương Khả cũng rất phiền muộn, trọng điểm là ngươi mau rời khỏi đây đi, sao ngươi lại đi chú ý công năng của búp bê silicon chứ? Ngươi có thể để đó nhìn là được? Một mỹ nữ như người, hằng ngày nghĩ cái gì thế?
- Tốt cái rắm! Chuyện của ta không cần ngươi xen vào! Cút cho ta!
Tử Bất Phàm quát.
Lúc đầu, tâm trạng vẫn rất tốt, lại bị Vương Khả thọc gậy vào quấy, mất sạch.
Vương Khả cứng đờ, sao Tử Bất Phàm này lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Không chịu nhìn rõ mọi chuyện, rõ ràng ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi.
Bắt ta cút, nói đùa gì thế? Ta còn muốn đi lấy bảo tàng của Ma Tôn nữa.
Vương Khả còn muốn nói chuyện.
Sắc mặt Long Ngọc trở nên cổ quái, ngươi gan lớn thật, mẹ nó, lần đầu tiên ta thấy một Tiên Thiên Cảnh dám trò chuyện về đề tài này với Nguyên Anh Cảnh!
- Ngươi có đi không? Vậy thì đừng đi nữa!
Tử Bất Phàm dùng ánh mắt chứ đầy sát khí, ném chén rượu trong tay ra.
- Ba!
Chén rượu rơi xuống vỡ nát, Tử Bất Phàm muốn ra tay.
Sắc mặt Vương Khả thay đổi, thật là, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, vừa rồi còn rất thích thú, vậy mà bây giờ lại trở mặt? Hazz!
- Được, chúng ta lui!
Vương Khả buồn bực che chở Long Ngọc muốn rời đi.
Ngay lúc này, sau lưng Vương Khả có một tiếng kêu vang lên.
- Hồng Y? Sao chàng lại trở thành thế này?
Là Nhiếp Thanh Thanh cũng tìm được nơi này. Nàng vừa đi vào đã thấy Chu Hồng Y bất tỉnh.
- Nhiếp Thanh Thanh?
Tử Bất Phàm cũng sầm mặt lại nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh cách đó không xa.
Vương Khả cũng sững sờ:.
- Đồng An An đi gọi ngươi thật?
Lúc này Nhiếp Thanh Thanh mới nhìn những người khác bên trong.
- Tử Bất Phàm? Ngươi làm gì Hồng Y?
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt giận dữ nói.
- Sắc Dục Thiên dùng mê tâm thuật để mê tâm Chu Hồng Y, muốn làm cho Chu Hồng Y quên ngươi, yêu Tử Bất Phàm!
Vương Khả bên cạnh giải thích.
- Cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt.
Vừa nói chuyện, nàng chém một kiếm lên xiềng xích trên người Chu Hồng Y, muốn cứu Chu Hồng Y ra.
- Ngươi dám!
Tử Bất Phàm gầm lên một tiếng.
- Hô!
Trong nháy mắt, Tử Bất Phàm ngăn trước mặt Chu Hồng Y, cầm một thanh đao trong tay, nghênh đón.
- Oanh ~~~~~~~!
Đao kiếm của hai bên chém vào nhau, tạo ra một cỗ khí lưu ngập trời.
Vương Khả ôm Long Ngọc trốn qua bên cạnh.
- Mê tâm thuật, nếu thất bại thì Hồng Y sẽ chết! Tử Bất Phàm, ngươi muốn hại chết Hồng Y sao?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Hừ, tất cả là do ngươi ép ta, nếu không vì ngươi, sao ta lại làm vậy với Hồng Y chứ? Ta không lấy được, ngươi cũng đừng mơ!
Tử Bất Phàm dữ tợn nói.
- Cút ngay cho ta!
Nhiếp Thanh Thanh chém ra kiếm thứ hai.
- Người cút là ngươi!
Tử Bất Phàm kêu to một tiếng.
- Oanh! !!
Hai người chiến đấu với nhau hình thành một trận bão lớn. Vạn Huyết Trì bị gió lớn cuốn lên, đất đá bốn phía bay tung tóe.
Vương Khả nhìn lại, mẹ nó, đánh ra động tĩnh lớn như thế, ta còn kiếm tiền thế nào được? Lát nữa tất cả mọi người sẽ phóng đến đây mất,
- Hai vị cẩn thận, Chu Hồng Y vẫn còn đang hôn mê, các ngươi chiến đấu sẽ làm hắn bị thương!
Vương Khả chống đỡ phong bạo, hét to với hai người bên kia.
Hai nữ nhân quay đầu nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt/
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai nữ nhân xông lên trời. Tất nhiên là không muốn làm Chu Hồng Y bị thương.
- Vương Khả, nhanh, đánh thức Chu Hồng Y!
Nhiếp Thanh Thanh trên bầu trời gầm to.
Vương Khả còn chưa trả lời, một người áo đen đã chắn trước mặt hắn.
Người áo đen này chính là người dẫn đường cho Nhiếp Thanh Thanh.
Lúc này, Nhiếp Thanh Thanh vừa rời đi, người áo đen lập tức nổi loạn, muốn ngăn Vương Khả lại.
- Hừ, Vương Khả, có ta ở đây, không ai có thể phá hư kế hoạch của đường chủ được, bây giờ làm ra động tĩnh lớn như vậy, các ngươi đừng hòng chạy, đường chủ sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh.
Người áo đen dữ tợn đánh về phía Vương Khả.
Vương Khả đang muốn phản kích.
Người áo đen kia nổ tung. Nổ cho Vương Khả choáng váng một trận.
- Ơ? Ta còn chưa đánh hắn, sao hắn đã nổ rồi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Có lẽ là Nhiếp Thanh Thanh trên trời đã bóp vỡ Thiên Lôi Châu Lệnh, làm nổ người này, tránh hắn ngăn cản ngươi.
Long Ngọc nói.
Vương Khả nhìn lên không trung, quả nhiên, Nhiếp Thanh Thanh đang chiến đấu đã bóp vỡ Thiên Lôi Châu Lệnh, sau đó vứt Thiên Lôi Châu Lệnh đã sử dụng xuống.
- Được rồi! Ai bảo hắn có ý đồ xấu chứ!
Vương Khả lắc đầu.
Trong huyết trì, Chu Hồng Y vẫn còn hôn mê.
- Long Ngọc, hai nữ nhân kia chiến đấu quá lớn, chắc chắn sắp có người đến đây, cái cửa nhỏ kia đâu? Chúng ta không đợi lâu được.
Vương Khả lo lắng nói.
- Ở trong Vạn Huyết Trì!
Long Ngọc nhìn về phía Vạn Huyết Trì.
- Bên trong Vạn Huyết Trì sao? Cửa nhỏ này đúng là giấu kín thật!
Vương Khả sững sờ.