Chương 442: Tại Sao Phải Dìm Chết Nàng?
- Đúng vậy, đi vào Vạn Huyết Trì, ta có thể đưa ngươi vào Thủy Tinh long Cung!
Long Ngọc gật đầu.
- Vậy còn chờ gì nữa? Đi, chúng ta xuống bên dưới, nhân tiện đánh thức Chu Hồng Y!
Vương Khả lập tức kéo Long Ngọc nhảy vào trong Vạn Huyết Trì.
Hai người vừa vào Vạn Huyết Trì, Vương Khả đã đi thẳng đến chỗ Chu Hồng Y.
Đánh thức Chu Hồng Y? Cách của Vương Khả rất trực tiếp! Ngưng tụ một xoắn ốc trọc chân khí nhét vào miệng Chu Hồng Y đang hôn mê.
Chỉ thấy Chu Hồng Y đang hôn mê kia, mặt mũi co rúm, nhăn nhó càng ngày càng kịch liệt, sau đó cả người hắn run rẩy. Giống như muốn tỉnh lại.
- Vừa rồi ngươi cho hắn ăn gì vậy? Sao hắn phản ứng mạnh như thế?
Long Ngọc kinh ngạc nói.
- Được rồi, đừng quan tâm hắn ăn cái gì, việc nên làm ta cũng đã làm, chúng ta đi nhanh, sắp không kịp rồi!
Vương Khả kéo tay Long Ngọc chui vào trong chỗ sâu.
- Kẻ nào dám phá hỏng chuyện lớn của ta? Đại Uy Thiên Long!
Bỗng nhiên một tiếng kêu to vang lên giữa không trung.
- Oanh!
Giống như một tiếng nổ lớn, đánh tan tất cả sương mù, ngay cả Huyết Long bị Thần Vương Ấn đập ngất cũng tỉnh lại.
- Rống!
Huyết Long gào thét dữ tợn, tức giận bay quanh người nam tử kia.
- Sắc Dục Thiên?
Bỗng nhiên sắc mặt Long Ngọc thay đổi.
- Quả nhiên là hòa thượng Giới Sắc kia.
Vương Khả biến sắc.
Nhìn lại giữa không trung, quanh người Sắc Dục Thiên có Huyết Long quấn ngang, cúi đầu, lạnh lùng nhìn mọi người trong Vạn Huyết Trì.
Bị phát hiện rồi?
Vương Khả và Long Ngọc cũng bị phát hiện?
Vương Khả thay đổi sắc mặt, mẹ nó, tất cả là do Chu Hồng Y, nếu không vì lãng phí thời gian đánh thức hắn, ta đã chui vào sâu trong huyết trì rồi. Làm sao bây giờ, nếu chui vào sâu bên trong, cửa nhỏ sẽ bị lộ mất?
Nếu cửa nhỏ bị lộ, vậy thì bảo tàng Ma Tôn sẽ không có phần của ta? Chẳng lẽ ta không có duyên với tài vật bên trong?
Thật hận!
Vương Khả hận cũng chẳng có cách nào, cũng may hắn còn tỉnh táo! Biết có vớt được tiền cũng không mạnh thêm được chút nào. Nếu không kiếm được tiền, cũng phải cho Long Ngọc giải độc đã!
- Ngươi đi trước đi, ta ngăn hắn lại.
Vương Khả đẩy Long Ngọc.
- Cái gì? Ngươi?
Long Ngọc cả kinh kêu lên.
Long Ngọc biết Vương Khả giỏi nói khoác, mặc dù nàng rất thưởng thức, nhưng không để vào mắt chuyện hắn khoác lác. Nhưng ngay thời khắc sống chết, Vương Khả lại cho nàng đi trước, hắn đứng phía sau chặn Sắc Dục Thiên?
Đó là Sắc Dục Thiên đấy, là cường giả Nguyên Anh Cảnh, ngươi chạn được sao?
Không, chắc chắn ngươi không chặn được, nhưng vì sao chứ?
- Đi nhanh, nếu không đi thì không kịp rồi, ngươi muốn chúng ta chết ở đây hết sao? Ít nhất ngươi có thể giải độc, nhanh đi!
Bỗng nhiên Vương Khả đẩy Long Ngọc.
Mũi Long Ngọc chua sót, nhiều năm qua, nàng phải trải qua rất nhiều cuộc chiến sống còn, nhưng chưa hề có ai liều mạng cứu nàng thế này, thậm chí thuộc hạ của nàng cũng chỉ vì sợ hãi nàng, mà từ trước đến giờ chưa có ai thật lòng thật dạ muốn cứu sống mình.
Mặc dù trong lòng Long Ngọc rất cảm động, nhưng nàng không phải là người dây dưa dong dài, nếu chậm chạp ở đây, sẽ làm cho sự hi sinh của Vương Khả không đáng một đồng.
- Ngươi chờ ta, chờ ta quay về! Ngươi phải cố gắng sống sót!
Long Ngọc chui xuống dưới huyết trì.
Mà ở giữa không trung, Sắc Dục Thiên đang tức giận nay biến thành ngạc nhiên.
- Tiểu tử, vì sao ngươi lại dìm chết nàng?
Sắc Dục Thiên khó hiểu nhìn về phía Vương Khả.
Đúng là một kẻ ngoan độc! Dìm nữ tử kia không hề do dự, đến giờ cũng không nổi lên được? Sắc Dục Thiên không thể nào hiểu nổi.
- Dìm chết nàng?
Vương Khả sững sờ.
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta dìm chết Long Ngọc? Không đúng, ngươi là Nguyên Anh Cảnh mà? Sao không dùng thần thức nhìn?
- Đường chủ?
Lập tức, bốn phương tám hướng có vô số tà ma chạy đến, một đám tà ma tò mò nhìn vào Huyết Trì.
- Ọe!
Ngay lúc này, Chu Hồng Y bên cạnh Vương Khả đã tỉnh lại, ngay khi mở mắt, suýt chút nữa hắn đã nôn ra.
- Ta đang ở đâu?
Chu Hồng Y mờ mịt nói.
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.
- Bắt tên tiểu tử trong Huyết Trì lại cho ta! Chu Hồng Y bị ta dùng pháp bảo khóa chặt, hắn không phá được trong thời gian ngắn! Ra tay!
- Vâng!
Một đám tà ma nhanh chóng nhào lên.
Sắc Dục Thiên không quan tâm đến Vương Khả, hắn bay thẳng lên trời, trong nháy mắt xuất hiện giữa Nhiếp Thanh Thanh và Từ Bất Phàm.
Hai nữ nhân kia đang đánh nhau, hình như đang đánh đến giai đoạn kịch liệt nhất!
- Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên kêu to một tiếng.
- Oanh!
Một chưởng mạnh mẽ đánh lên lưng Nhiếp Thanh Thanh.
- Phốc!
Nhiếp Thanh Thanh bị đánh lén, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu tươi.
- Không ~~~~~~~!
Chu Hồng Y lập tức hoảng sợ gầm rú lên.
- Dám đánh Thanh Nhi của ta, muốn chết! !!
Chu Hồng Y phát điên rống to.
- Ầm ầm!
Quanh người hắn nổ vang, Huyết Trì xung quanh cũng nổ tung.
Khí tức cường đại đánh bay những tà ma đến gần.
- A ~~~~~!
Đám người bị Chu Hồng Y tức giận đánh ra, kêu thảm giữa không trung.
Người kêu thảm nhất chính là Vương Khả.
- Chu Hồng Y, ngươi lấy oán trả ơn! Mẹ nó! Ta còn ở bên cạnh đấy!
Ma Long Đảo!
Trong một căn phòng vắng vẻ, Đồng An An ngồi xếp bằng điều tức, cảm nhận Thiên Lôi Châu trong bụng.
Bên ngoài có nhiều tiếng nổ vang lên, Đồng An An không rảnh để ý, cuối cùng, hắn há miệng ra.
- Ọe!
Đồng An An phun một viên Thiên Lôi Châu ra.
- Thiên Lôi Châu mà Nhiếp Thanh Thanh chế tạo vậy mà bám dính trong cơ thể rất khó lấy ra, cũng may ta có bí pháp, cuối cùng cũng nôn nó ra được! Bây giờ không cần lo bị nổ tung nữa rồi!
Đồng An An thở dài một hơi.
- An toàn rồi, bây giờ phải đi báo cho Đường Chủ! Phải nhanh!
Đồng An An đứng dậy.
Nhưng ngay lúc này, không biết vì sao trong đầu hắn vang lên câu nói của Vương Khả. Ngươi muốn cái gì?
- Đúng vậy? Ta muốn cái gì chứ?
Sắc mặt Đồng An An trở nên khó coi.
Hiển nhiên, những lời của Vương Khả đã làm cho Đồng An An động lòng. Mặc dù hận Vương Khả làm hắn gặp xui xẻo, nhưng tất cả những chuyện kia là do mình tự tìm, nếu mình không đến gây chuyện thì cũng không xui xẻo như vậy?