Chương 497: Ta thật khốn khổ
Nhất thời, phía dưới trở nên náo nhiệt.
- Các vị, không cần gấp, đăng kí trước, đăng kí xong rồi, thông qua xét duyện, tài chính rất nhanh sẽ xét duyệt. Các vị, bên kia có nhân viên công tác của công ty Thần Vương ta, mời qua đó đăng ký!
Vương Khả hưng phấn hô lên.
Thuộc hạ của Vương Khả, một đám tử đệ Vương gia đã sớm được huấn luyện thành thục, rất nhanh bày ra trăm cái bàn, phát bảng phiếu điền cho đám người gửi tiền, vay tiền!
Đồng An An lập tức sắp xếp người duy trì trật tự, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện không may gì.
Vương Khả cười toe toét. Chuyện này cũng quá thuận lợi rồi! Được duy trì của Ma Tôn, mình có thể giảm đi nhiều lời phế thải! Về phần có thể kiếm tiền hay không? Các ngươi mới tiếp xúc ngân hàng thì biết cái gì! Đến chỗ ta hỏi thử, ngân hàng ai không kiếm tiền? Ta đây còn là lũng đoạn!
- Hội tuyên bố sản phẩm hôm nay chấm dứt tại đây! Các vị, muốn dùng nghiệp vụ ngân hàng, qua bên kia đăng ký, tại hạ cáo lui trước!
Vương Khả thi lễ với mọi người.
Chỗ Sa lão nhị, có thuộc hạ mình an bài kê khai, những người khác cũng an bài xong rồi, Vương Khả tự nhiên rời đi, đi bồi bạn bên đại kim chủ Ma Tôn trên đỉnh lầu.
----------oOo----------
Hội tuyên bố sản phẩm chấm dứt, Vương Khả vội vàng chạy lên đỉnh lầu!
- Người đâu? Sao chỉ có mình ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trong văn phòng Vương Khả, M Tôn, Tử Bất Phàm, Đường chủ đệ nhất đều không còn, chỉ còn lại Chu Hồng Y ngồi trên sô pha uống rượu.
- Vừa rồi bọn họ đều đi cả rồi! Ta phải đợi Thanh Nhi, một hồi cũng phải đi!
Chu Hồng Y uống rượu nói.
- Đi rồi? Không phải chứ, sao lại đi rồi? Ma Tôn vừa đáp ứng cho ta năm trăm vạn cân linh thạch mà!
Vương Khả lo lắng nói.
- A, Ma Tôn để ta chuyển giao cho ngươi, trong vòng trữ vật này có năm trăm vạn cân linh thạch!
Chu Hồng Y lấy ra một vòng trữ vật.
Vương Khả đưa tay tiếp nhận, nhất thời điều tra lên, sau khi điều tra, thở phào nhẹ nhõm.
- Ma Tôn quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, nói năm trăm vạn thì năm trăm vạn!
Vương Khả cười nói.
- Tiểu tử ngươi thật may mắn quá, hừ, năm trăm vạn cân linh thạch cũng không phải số lượng nhỏ! Ma Tôn lại để người tùy ý chi phối.
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Cái gì để ta tùy ý chi phối, đây đều cho đệ tử Ma giáo vay! Lời ngươi nói giống như Ma Tôn cho ta tiền tiêu vậy. Sau này ta còn đưa lại cho Ma Tôn lượng lớn biên lai gửi tiền!
Vương Khả trợn trắng mắt.
Vẻ mặt Chu Hồng Y cổ quái nói:
- Vương Khả, ngươi nói thật với ta, ngân hàng này của ngươi chuẩn bị lừa tiền thế nào?
- Lừa tiền gì chứ, làm sao lừa tiền, Chu Đường chủ, thân thì thân, ngươi đừng vu khống ta!
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Hả, ta vu khống cho ngươi? Chuyện tiểu tử ngươi làm, ta còn không rõ sao? Sự kiện nào không phải vì kiếm tiền? Bảo hiểm không phải kiếm tiền sao? Tuy ngươi tỏ ra thật rộng lượng, bồi thường gầm trăm vạn cân linh thạch, nhưng ngươi đã lời chín trăm vạn cân linh thạch, ngươi làm sao không nói? Ngân hàng này, rõ ràng còn phiền toái hơn bảo hiểm, ngươi còn liều mạng tuyên truyền, khẳng định kiếm được nhiều hơn!
Chu Hồng Y trừng mắt nói.
- Nào có, tiền này ta đều để đệ tử Ma giáo vay, ta không kiếm tiến
Vương Khả nhất thời cười nói.
- Đánh rắm!
Chu Hồng Y trừng mắt.
- Thật không kiếm tiền!
Vương Khả càng cười tươi hơn.
Chu Hồng Y lạnh lùng nhìn Vương Khả, rõ ràng biết Vương Khả đang trợn mắt nói dối, vì sao, ta lại không tìm thấy chứng cứ gì? Thủ đoạn kiếm tiền của ngươi học được ở đâu vậy!
- Nhưng bọn họ vì sao đều đi rồi! Ta còn có việc tìm Tử Đường chủ và Đường chủ đệ nhất nữa!
Vương Khả tiếc hận nói.
- Hả?
Chu Hồng Y hiếu kỳ hỏi.
- Thôi, bọn họ đi rồi thì thôi, Chu Đường chủ ngươi vẫn còn ở đây, cũng còn may! Chu Đường chủ, ngươi xem, Ma Tôn cũng duy trì đệ tử Ma giáo khôi phục nguyên khí rồi, gửi năm trăm vạn cân linh thạch vào công ty Thần Vương, người, có muốn gửi một chút hay không?
Vương Khả chờ mong nhìn Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y sửng sốt:
- Tiểu tử ngươi lừa tiền còn lừa cả trên đầu ta rồi?
- Nào có, ta chỉ muốn làm việc vì đệ tử Ma giáo mà thôi! Đều là vì Ma giáo! Người làm Đường chủ, hẳn là hưởng ứng kêu gọi của Ma Tôn, gửi tiền nhiều chút, cho dù không giữ cho nhân thân cũng có thể trợ giúp đệ tử Ma giáo cực khổ!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Thối lắm, ngươi chết tâm đi, muốn lừa tiền từ trong tay ta, nằm mơ đi!
Chu Hồng Y nhất thời đứng dậy.
- Ai da, Chu Đường chủ, đừng gấp mà, chúng ta lại tâm sự thêm đi, ngươi không xem trọng nghiệp vụ ngân hàng, ta vẫn còn nghiệp vụ bảo hiểm mà!
Vương Khả nhất thời tiến lên nói.
Chu Hồng Y đen mặt:
- Vương Khả, ngươi ít giả bộ, ta hiện tại còn chưa nhìn ra, nhưng không sao, rất nhanh ta sẽ biết ngân hàng ngươi làm sao lừa tiền, hừ!
- Ta thật không kiếm tiền!
Vương Khả tận tình khuyên bảo nói.
- Thanh Nhi, chúng ta cần phải đi! Nếu tiếp tục nữa, ta nhịn không được muốn đánh người!
- Vậy đi thôi! Bồi ta đi Long Tiên Trấn mua chút trang sức đi!
Dưới lầu truyền đến thanh âm vui vẻ của Niếp Thanh Thanh.
Hiển nhiên, đối thoại của Vương Khả và Chu Hồng Y Niếp Thanh Thanh đã nghe thấy hết. Niếp Thanh Thanh cũng không xem trọng ngân hàng này, hiển nhiên cũng không định gửi tiền vào ngân hàng này.
- Hừ!
Chu Hồng Y hừ lạnh với Vương Khả.
Đạp lên mặt đất, Chu Hồng Y phóng lên, cùng Niếp Thanh Thanh rời khỏi.
- Không gửi tiền thì thôi, đi cái gì chứ! Tán gẫu một chút cũng không được sao! Các ngươi quá keo rồi!
Vương Khả thất vọng.
Long Tiên Trấn, đại trạch Vương gia!
Trương Chính Đạo nhìn đám đệ tử chính đạo tán gẫu khí thế ngất trời bên cạnh. Đám đệ tử chính đạo này đều nói đến nghiệp vụ ngân hàng của Vương Khả, một bộ phận muốn gửi tiền, một bộ phận một vay tiền!
- Nghiệp vụ ngân hàng này còn chưa khai triển ở chính đạo đã có nhu cầu lớn như vậy? Vì sao, ta không thể hiểu được? Vương Khả, ngươi làm sao có mặt mũi nói không kiếm tiền?
Trương Chính Đạo ghen tị nói.
Một viện lạc khác, Mạc Tam Sơn cười lạnh.
- Vương Khả, Vương Khả, nhìn ngươi thuận lợi như vậy, đáng tiếc, mệnh không lâu nữa! Vừa rồi tru ma không có công đức, Long Tiên Trấn hẳn không chỉ có mình ta là Nguyên Anh Cảnh, còn có Nguyên Anh Cảnh chính đạo khác nhìn thấy, ngươi chết chắc rồi!