Chương 564: Điền Chân trưởng lão, xin tự trọng
Hai mắt Niếp Thiên Bá sáng lên.
- Không sai! Cho nên, chúng ta hiện tại phải chờ ở Địa Cung, chờ Thánh Tăng tiến vào Địa Cung, chúng ta sẽ bắt người rồi chạy! Thần không biết, quỷ không hay, hoàn thành dăn dò của Thử Vương! Ha ha ha ha!
Người huyết bào đắc ý cười to nói.
- Nhưng vẫn cứ có dự cảm bất hảo!
Sắc mặt Niếp Thiên Bá cổ quái nói.
- Phí lời cái gì? Dự cảm bất hảo gì? Ngươi muốn bị đánh hả!
Người huyết bào trừng mắt.
Một đám người lạnh lẽo đi theo đường hầm nhóm chuột yêu đào ra, nối thẳng đến Địa Cung của Trấn Ma Tự.
Trong Địa Cung dưới Trấn Ma Tự, u ám vô cùng, không phải không có một bóng người mà là chỉ có một mình Trương Chính Đạo. Trương Chính Đạo đã sớm mở ra Thiểm Điện Thần Thiên, chợt nghe thấy hai người hòa thượng và Vương Khả nói khoác bên trên.
Trương Chính Đạo mở lớn miệng:
- Nhiều hòa thượng như vậy cũng không nổ bằng các ngươi? Vương Khả, các ngươi nói khoác như vậy sẽ gặp báo ứng!
Tuy Trương Chính Đạo mắng Vương Khả, nhưng bản thân lại nghe thật chăm chú, thậm chí, mấy con chuột lớn đào một động lớn, tiến vào đi dạo một vòng, Trương Chính Đạo cũng không phát hiện.
Trương Chính Đạo bởi vì rất chú ý thanh âm phía trên, không chú ý mấy con chuột lớn, mấy con chuột lớn tiến vào, kêu chít chít vài tiếng, quay đầu chạy. Bởi vì Trương Chính Đạo lần này ngụy trang bằng một miếng vải đen, bao phủ cả người mình, mãi không nhúc nhích, nên mấy con chuột lớn cũng không để tâm, nơi này quá tối rồi! Mấy con chuột đi bộ một vòng, quay về bẩm báo!
Không bao lâu, Niếp Thiên Bá và người huyết bào đi theo đường hầm đến Địa Cung này.
- Thật là Địa Cung? Thánh tăng muốn trốn vào trong đây?
Niếp Thiên Bá kinh ngạc nói.
- Trên mặt đất sao lại có một đống dây thừng?
Một đám người huyết bào hiếu kỳ nói.
- Không biết!
Một đám người tiến vào hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Thời điểm mọi người nói chuyện, Trương Chính Đạo hồi phục lại tinh thần.
Trương Chính Đạo trốn trong tấm vải đen, thông qua lỗ thủng trên miếng vải, nhìn bốn phía xuất hiện thêm mười một người.
- Tình huống gì vậy? Người đến từ đâu?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Địa Cung này không phải chỉ có một mình một người sao? Sao lại xuất hiện thêm nhiều người như vậy. Cửa cơ quan bên trên vẫn chưa mở ra, chuyện quái quỷ gì vậy?
Chuyện quái quỷ? Không, Trương Chính Đạo từng gặp qua chuyện này, nên cũng không sợ hãi, mà tò mò nhìn đám người đến.
Nhóm người đến tản ra bốn phía, bỗng nhiên thấy một mảnh vải ở góc tường giống như bọc lấy cái gì đó, trong đó có một người, nhất thời tiến lên mở ra.
“Bang!”
Trương Chính Đạo bại lộ trước mặt mọi người.
Một đám người nhìn Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo nhìn một đám người. Toàn cảnh lâm vào tĩnh mịch.
- Bắt lấy hắn!
Một người huyết bào nhất thời kêu lên.
- Nâng lên!
Trương Chính Đạo nhất thời quát nhẹ.
“Vù!”
Nhất thời, Thiểm Điện Thần Tiên che kín mặt đất nháy mắt chớp động, lập tức cuốn lấy một đám người. Đồng thời, ngay cả mấy con chuột lớn cũng bị quấn quanh.
Niếp Thiên Bá bị quấn quanh một bộ phận cực kỳ xấu hổ, dòng điện xuyên qua, luồng điện kịch liệt, trong nháy mắt kích thích Niếp Thiên Bá kêu thảm lên.
- A…!
Niếp Thiên Bá hét thảm.
- Sao lại có điện?
Mọi người cả kinh kêu lên.
- Điện giật miệng ta rồi!
- Tên khốn, có mai phục!
- Nguy rồi, chúng ta trúng kế rồi!
Một đám người huyết bào nhất thời kêu thảm, vẻ mặt Trương Chính Đạo hoảng sợ, dòng điện lưu thông đến mức lớn nhất.
- Sao lại thế này, sao lại có nhiều người như vậy? Các ngươi đến từ đâu? Muốn đánh lén ta? Nằm mơ, điện, điện, điện cho ta…!
Trương Chính Đạo kích động kêu lên.
- A…!
- Mau thả ta…!
- A, đầu lưỡi của ta! Không…!
- Tay cả ta nổ tung rồi!
- Đau quá…!
- Cứu mạng với, ai đến cứu ta!
- Ta không muốn chết, cứu mạng!
- Tha cho ta, tha cho ta, đau quá…!
- Ta muốn giết ngươi, ta muốn ngươi chết!
Trong Địa Cung, tiếng kêu thảm thiết thê lương, hỗn loạn cầu xin tha thứ, hung lệ và đau khổ, trong nháy mắt khản giọng hô lên.
Trương Chính Đạo sau khi hết khẩn trương, liền biến sắc:
- Không tốt, Địa Cung này không cách âm, không phải sẽ hủy đi chuyện nói phét của bọn Vương Khả chứ? Sau đó không phải đều đổ trách nhiệm lên đầu ta chứ? Không, không liên quan đến ta, ai biết lại xuất hiện nhiều người như vậy? A, còn rò điện, đau quá! Mẹ nó!
Trương Chính Đạo và một đám huyết bào đồng quy vô tận.
Ngoại giới cũng nổ tung.
Nếu thánh tăng lúc trước không nói gì phật hiệu Đại Thừa, vậy thì không có gì, dưới nền đất truyền đến tiếng kêu thảm, có rất nhiều khả năng, phản ứng phổ biến nhất là đào lỗ xem thử. Nhưng hiện tại đã khác biệt, thánh tăng nói nửa ngày về mười tám tầng địa ngục, nói nửa ngày về chuyện ma quỷ, ai chịu nổi chứ? Thật giống như Vương Khả xem phim ma rồi đi nghĩa trang, tâm tình còn có thể như lúc đầu sao?
Trong lòng mọi người vốn hơi thích, Điền Chân và một đám hòa thượng còn giục thánh tăng mở cửa địa ngục. Có vài người không tin lời thánh tăng, có vài người tin tưởng. Cửa địa ngục khẳng định dưới mặt đất. Đột nhiên dưới nền đất truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đối ứng với chuyện mười tấm tầng địa ngục vừa nghe, vậy còn có thể là gì?
- Cửa địa ngục mở ra rồi, ác quỷ sắp đi ra!
- Mau, mau đóng cửa địa ngục lại, chúng ta không muốn mở ra, không muốn!
- Ác quỷ xuất hiện, đi đêm ngàn dặm, thi cốt khắp nơi, xong rồi, toàn bộ xong rồi!
Một đám người sợ hãi đứng lên.
Cảm xúc này có thể lây lan, khi mọi đám người khủng hoảng có thể kéo theo đám người khác khủng hoảng. Trong lúc nhất thời, dân chúng khắp bốn phía Trấn Ma Tự bị dọa lui về sau liên tục, thậm chí có người nhát gan khóc òa lên.
- Đều tại các ngươi, thánh tăng đã không muốn mở cửa địa ngục, các ngươi còn buộc thánh tăng mở ra, nếu ác quỷ ra ngoài, chúng ta đều phải chết!
- Hòa thượng phật hiệu Tiểu Thừa các ngươi sao không nghe lời thánh tăng phật hiệu Đại Thừa?
- Xong rồi, chạy mau đi, ác quỷ sắp đi ra rồi!
Xung quanh bối rối, rất nhiều dân chúng chạy trốn, dẫn đến việc đạp lên nhau. Một đám đệ tử Tiên môn đều vô cùng khẩn trương. Dù sao, tất cả đều là người, nghe xong chuyện ma, cửa địa ngục còn mở ra, nhóm ác quỷ sắp chạy ra ngoài, ai không khẩn trương? Nhưng bởi vì mọi người có tu vi trong người, có thể can đảm hơn một chút.