Chương 709: Giáo Chủ Rời Núi
- Không lừa các ngươi? Không nhìn thấy sao? Ma Tôn đã chết, đây chính là thời điểm thừa thắng xông lên, hiện tại không chiến, thì lúc nào chiến? Ta thấy, Vương Khả chính là tên gạt người!
Vị tông chủ kia tức giận nói.
Trong lúc nhất thời, đám người nhao nhao đi ra địa đạo.
Một đám hảo hữu của Vương Khả, vẫn đang cực lực khuyên can mọi người, nhưng giờ phút này có rất nhiều người không chờ nổi nữa. Bởi vì, đệ tử Ma Giáo ở nơi xa đang chạy tán loạn. Thời cơ tốt như thế, còn đợi đến khi nào?
- Đừng cản ta, các ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu, thì tự các ngươi làm đi! Những người khác theo ta!
Vị tông chủ kia quát.
- Chờ một chút, chư vị, chờ một chút!
Một thanh âm từ nơi xa truyền đến.
Là Trương Chính Đạo vội vã trở về.
- Trương Chính Đạo? Vương Khả đâu? Không phải các ngươi đi hấp dẫn đệ tử Ma Giáo tiến vào vòng mai phục của chúng ta sao? Tại sao bây giờ ngươi mới về?
- Đúng đấy, Vương Khả đâu? Tại sao hắn không trở về?
Một đám người nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, chẳng lẽ ta phải nói, ta và Vương Khả đều bị lạc đường sao?
- Các ngươi không biết, Ma Giáo cũng chuẩn bị ôm cây đợi thỏ phục kích các ngươi, ta và Vương Khả phải quần nhau với bọn hắn rất lâu đấy!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- Hả?
Đám người khẽ nhíu mày.
Tự nhiên người tin tưởng Vương Khả, rất nhanh đã bình thường trở lại, nhưng người không tin Vương Khả vẫn không thoải mái.
- Tốt rồi, đừng quản Vương Khả, hiện tại tất cả mọi người cùng ta thừa thắng xông lên, các ngươi có thấy nhóm đệ tử Thiên Lang Tông, Kim Ô Tông, Độ Huyết Tự, đều đang đại sát tứ phương không? Chúng ta còn không động thủ nữa, không phải là để cho người ta chê cười sao?
Một vị tông chủ trầm giọng nói.
- Không thể đi!
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Vì sao?
Vị tông chủ kia trợn mắt nói.
Giờ phút này Trương Chính Đạo cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi rồi, vì sao? Còn không phải là do các ngươi mua bảo hiểm, nếu các ngươi chết, công ty Thần Vương sẽ phải bồi thường thảm sao, còn nữa, ta sẽ bị trừ tiền thưởng.
- Vương Khả nói, Ma Giáo còn có mai phục, bảo các ngươi đừng mạo hiểm!
Trương Chính Đạo tỉnh bơ nói.
Dù sao cũng đã vu vạ cho Vương Khả rồi, ta chỉ cần không bồi thường tiền là được rồi! Trở về, để Vương Khả tự đi giải thích.
- Mai phục? Ngươi đang đùa giỡn ta sao? Ma Tôn đã chết, còn có cái mai phục gì?
- Đúng vậy, Ma Giáo đã năm bè bảy mảng, giờ phút này không động thủ, vậy khi nào mới động thủ?
- Hừ, Vương Khả không chịu động thủ, tự chúng ta động thủ! Đi!
- Không sai, hiện tại chính là thời cơ tốt để tru ma, những cái kia đều là vô số công đức!
- Tại sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy? Giết những ma đầu này, chúng ta sẽ có vô số công đức!
- Đi!
...
...
...
Một đám người kêu lên.
- Các ngươi không thể đi, Vương Khả nói, các ngươi không thể đi! Vô cùng nguy hiểm!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Vớ vẩn! Ngươi mà ngăn cản chúng ta nữa, ngươi chính là một bọn với Ma Giáo, ta sẽ lập tức trảm ngươi!
Vị tông chủ kia lập tức giơ trường kiếm chỉ vào Trương Chính Đạo.
Giờ phút này, vị tông chủ kia đã đỏ mắt, từng nhóm lớn công đức đang chờ đợi mình, chẳng lẽ mình phải từ bỏ sao? Nằm mơ!
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Ngươi có thể đi, ngươi có thể đi!
- Hừ!
Người kia mới thu hồi trường kiếm.
Trương Chính Đạo lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn đám người trước mắt một chút.
- Chư vị, chư vị quen biết Vương Khả nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ Vương Khả làm người như nào, Vương Khả sẽ lừa các ngươi sao? Các ngươi muốn đi, ta không ngăn cản, nhưng có thể nể mặt Vương Khả, nghe Vương Khả được không!
Trương Chính Đạo lo lắng khuyên.
- Hừ, được rồi, đừng nói nhảm với hắn, chúng ta đi!
Vị tông chủ kia kêu lên.
- Không, ta không đi, ta tin tưởng Vương huynh đệ!
Triệu Tứ mở miệng nói.
- Ta cũng không đi!
Lại có người phụ quát.
- Hừ, một đám ngu dốt, Ma Giáo đã mất đi sĩ khí, bây giờ chính là thời cơ tốt thu lấy công đức, lần tiếp theo, không biết phải chờ tới khi nào, chúng ta đi!
...
...
...
Hai loại thanh âm vang lên, có một bộ phận đệ tử tiên môn giết ra ngoài, một bộ phận do Triệu Tứ cầm đầu ở lại.
Trương Chính Đạo thở dài một hơi, quá tốt rồi, rốt cục cũng giữ được đám người mua bảo hiểm này lại, những người rời đi chỉ có giao tình bình thường với Vương Khả, nhưng thấy mọi người đều tâng bốc Vương Khả, bọn họ mới đi cùng Vương Khả, những người này không quá sùng bái Vương Khả, cho nên họ không mua bảo hiểm. Chỉ có số ít người mua một phần bảo hiểm mà thôi.
- Giết!
Nơi xa, đệ tử chính đạo toàn diện truy sát đệ tử Ma Giáo.
Quả nhiên, đệ tử Ma Giáo mất đi sĩ khí, chạy trốn, tử thương vô số, từng đạo công đức tru ma bị đệ tử chính đạo thu hoạch.
- Ha ha ha ha, tốt, công đức tốt, giết, cho ta giết!
Một đám đệ tử chính đạo cười to nói.
Đúng ở thời khắc đệ tử Ma Giáo liên tục bại lui, tổn thất nặng nề.
Đột nhiên đại địa rung động một trận, tiếp theo, lòng đất toát ra từng cây cốt thứ.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đạo cốt thứ đâm lên trời. Trong nháy mắt, đâm xuyên thấu một đám đệ tử chính đạo.
- A!
- Cốt thứ ở đâu ra?
- Sư tôn, không!
- Cứu mạng!
...
...
...
Dường như cốt thứ biết nhận đệ tử chính đạo thì phải, không một đệ tử Ma Giáo nào bị thương tổn, chuyện này khiến cho một đám đệ tử Ma Giáo đang chạy thục mạng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một số đệ tử tiên môn mạnh mẽ lập tức bay lên trời, nhưng những cây cốt thứ này cũng nhanh chóng bay theo, xông lên trời, mọc dài trong không trung, càng uốn lượn hình thành lồng giam, nhốt một đám đệ tử chính đạo vào bên trong, tiếp theo, vô số cốt thứ cắm vào trong đó, khiến đệ tử chính đạo bị cầm tù chết rất thảm.
- Cái này, cái này, tại sao lại thế này?
Vô số người sợ hãi kêu lên.
Bất kể là đệ tử chính đạo hay Ma Giáo đều sợ ngây người.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Tử Trọng Sơn, Điền Chân đang chiến đấu cũng dừng lại, bởi vì có mảng lớn cốt thứ xông về phía Tử Trọng Sơn.
Đám người bay lên trời, kinh hãi nhìn xung quanh Thiên Lang Tông.
Cốt thứ rậm rạp chằng chịt như một mảnh rừng cây, khiến cho lòng người giật mình.