Chương 722: Có Nhân Tất Có Quả
- Không phải, là chuyện của Phật Đầu Tự, Bất Giới Hòa Thượng nhờ ta nói, không phải lúc trước tuyên truyền, mười lăm tháng bảy thánh tăng mở một cái đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực sao! Lúc đầu ta không coi ra gì, nhưng sư tôn của ngươi, Bất Giới Hòa Thượng bảo ta nhất định phải thông báo cho ngươi, nói nếu như ngươi biến trở về Giới Sắc, bảo ngươi trở về mở đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực! Nói, da trâu đã thổi ra, à không, vạn sự có nhân tất có quả! Bảo ngươi giải quyết xong phần nhân quả này! Ngươi xem trả lời thế nào? Ta thì không quan trọng, là Bất Giới Hòa Thượng bảo ta chuyển lời cho ngươi mà thôi!
Vương Khả giải thích nói.
- Đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực?
Sắc mặt Giới Sắc Hòa Thượng khẽ động.
- Đúng, lúc trước dùng tên Giới Sắc của ngươi!
Vương Khả nói.
Giới Sắc trầm ngâm chốc lát, gật đầu một cái:
- Có nhân tất có quả, đúng là ta phải đi xử lý đại hội siêu độ Thiên Địa Vô Cực này một chút!
- Ngươi thật sự muốn đi?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- A di đà phật, siêu độ bách tính chết oan, vốn là một chuyện đại công đức, vì cái gì ta phải cự tuyệt?
Giới Sắc Hòa Thượng nói.
- Ồ, tốt, tùy ngươi thôi!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
- Vậy ta thì sao? Tướng công, chuyện chung thân đại sự giữa ta và ngươi làm thế nào?
Cung Vi có chút oán giận nói.
Giới Sắc ngủ ở đây nhiều ngày như vậy, bản thân ngay cả tay cũng không đụng được, nên trong lòng Cung Vi tràn đầy oán khí.
- A di đà phật, Cung Vi thí chủ! Đa tạ ngươi đã chăm sóc ta khoảng thời gian này! Nhưng bần tăng là người đã xuất gia! Không có khả năng có tư tình nhi nữ! Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!
Giới Sắc Hòa Thượng trịnh trọng nói.
- Đánh rắm, dựa vào cái gì? Năm đó, là ngươi nói muốn cưới ta, hiện tại, nói đổi ý là đổi ý sao? Ta, ta đợi ngươi hơn một trăm năm, ngươi lại nói cái này với ta?
Cung Vi tức giận nói.
- A di đà phật!
Giới Sắc Hòa Thượng chắp tay trước ngực.
- Ngươi là đàn ông phụ tình, không được, hiện tại ngươi đã tỉnh, ngươi phải thành thân với ta!
Cung Vi tiến lên bắt Giới Sắc.
Giới Sắc chắp tay trước ngực, thân hình bất động.
- Oanh!
Nắm đấm của Cung Vi đập lên người Giới Sắc, cho dù ngoại thân Giới Sắc có thải quang phòng hộ, thì thân hình cũng lay động một trận mãnh liệt.
Vương Khả và Trương Chính Đạo lui ra phía sau một bước, lộ ra vẻ cổ quái.
Lực lượng Cung Vi thật là mạnh mẽ, thải quang bên ngoài cơ thể Giới Sắc có hiệu quả phòng ngự, chỉ sợ những ngày này Cung Vi không đụng tới thân thể hắn là chưa hẳn, Cung Vi lo lắng mình dùng sức quá mạnh, sợ làm bị thương Giới Sắc, mới một mực không dùng toàn lực!
Giờ phút này ở dưới quái lực, cho dù là Giới Sắc, thì thân hình cũng lay động.
- A di đà phật, nếu bị ngươi đánh một trận, mà có thể giúp ngươi tiết nộ khí trong lòng, khiến ngươi không chấp nhất đối với ta nữa, thì bần tăng tuyệt không đánh trả!
Giới Sắc Hòa Thượng chắp tay trước ngực, nhắm mắt bất động.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi khốn kiếp!
Cung Vi tức giận, tròng mắt đỏ bừng.
Vương Khả, Trương Chính Đạo còn nhìn thấy trong mắt Cung Vi xuất hiện một cỗ sương mù.
Hai người thức thời lập tức thối lui ra khỏi đại điện.
- Một nữ giám đốc độc tài, một tên phật hệ lưu manh! Chậc chậc! Đi mau, đi mau, lát nữa bị liên luỵ sẽ hỏng bét!
Vương Khả thúc giục nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cung Vi rơi lệ, tên Giới Sắc này đúng là bệnh tâm thần mà! Có vợ lại không muốn!
Trương Chính Đạo cũng tỏ vẻ mặt đáng tiếc nói.
Hai người nhanh chóng về Ngộ Kiếm Phong, nhưng cho dù ở Ngộ Kiếm Phong, cũng có thể nghe được tiếng nổ vang trong đại điện Cung Vi.
...
Long Tiên trấn, cao ốc Thần Vương số hai!
Khoảng thời gian này, việc làm ăn của công ty Thần Vương rất ảm đạm, dù sao, Ma Giáo tiến công Thiên Lang Tông quy mô lớn, cũng có đả kích to lớn đối với công ty Thần Vương. Đặc biệt là cái cao ốc Thần Vương số hai chuyên phục vụ Ma Giáo này.
Đám nhân viên nghe nói Vương Khả đứng về phía Thiên Lang Tông, thì đều ngây dại, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.
- Nhìn cái gì vậy? Đại chiến đã kết thúc, làm tốt chuyện của mình đi!
Đồng An An trừng mắt nhìn một tên thuộc hạ.
- Đồng quản lý, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Đà chủ, à không, Vương Khả phản bội Ma Giáo rồi? Chúng ta tiếp tục làm ở đây sao?
Một tên tà ma đầu trọc tỏ vẻ khó coi nói.
- Im miệng, không phải đà chủ đã truyền tới tin tức sao? Tất cả như cũ, các ngươi cứ làm tốt chuyện của mình đi!
Đồng An An quát mắng.
- Thế nhưng, ta cảm giác cái cao ốc Thần Vương này sắp xong đời rồi, trước kia, còn có Ma Tôn che chở Vương Khả, hiện tại Ma Tôn đã biến mất, nghe nói tân giáo chủ thích giết chóc, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Mà Vương Khả lại phản bội Ma Giáo, thì làm sao có kết cục tốt được?
Tên tà ma kia lo lắng nói.
- Được rồi, làm tốt chuyện của mình đi! Không đến cuối cùng, ai cũng không nói được! Không phải hiện tại, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đang che chở chúng ta sao? Chờ thêm chút nữa đi!
Đồng An An trầm giọng nói.
Làm sao Đồng An An không biết? Nhưng mình đã đặt chân lên chiếc thuyền của Vương Khả, bây giờ bảo mình làm thế nào? Thời gian tốt lành mới được bao lâu, chẳng lẽ mình lại phải chạy trốn sao?
- Chu Hồng Y ư? Ta nghe nói, Chu Hồng Y đắc tội tân giáo chủ, cũng sắp toi rồi?
Tên tà ma kia nói.
- Nếu không hiện tại ngươi từ chức rời đi, còn không thì không được nói những lời này, nói chuyện giật gân! Ngươi như này là đang mê hoặc người khác sao?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Vâng! Đồng quản lý!
Tên tà ma kia lộ vẻ lo lắng rời đi.
Tên tà ma kia vừa đi, Đồng An An cũng vội vàng đi về phòng làm việc của mình.
Hoảng sao? Giờ phút này Đồng An An so với ai cũng đều hoảng hơn, không có Vương Khả, Chu Hồng Y bảo kê, cái công ty Thần Vương này còn mở cái rắm à! Chính mình có nên chạy trốn hay không?
Đồng An An vừa về đến phòng làm việc, liền bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng lúc này, lông tơ Đồng An An bỗng dưng dựng thẳng lên, hắnquay đầu nhìn về phía sau.